One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 618: Anh đang dẫn sói vào nhà đấy! (3)

Chương 618: Anh đang dẫn sói vào nhà đấy! (3)
Vừa dứt lời, ánh sáng xanh lam ấm áp bao phủ vết thương của thương binh, vị lính hải quân này cũng nhanh chóng trình diễn màn ngồi bật dậy.
Chỉ là lần này Trương Đạt Dã không ấn đối phương nằm mà là vươn tay đỡ Wendy sắp ngã xuống, tay còn lại nhét một miếng sô cô la vào miệng cô bé: "Vất vả rồi."
"Ngon quá ạ!" Wendy bưng gò má, hạnh phúc nhai sô cô la, cô bé không hao tổn đến mức không đứng nổi, chỉ là chi ra hơi nhiều nên loạng choạng chút thôi.
Trương Đạt Dã nhớ Wendy thích ăn ngọt, ghét đồ chua đến mức sợ hãi. Kiểu mà chỉ cần thấy người khác ăn ô mai là cô bé đã không chịu nổi muốn chạy trốn rồi.
Thời điểm này dùng đồ ngọt như sô cô la đút cho cô bé vừa có thể bổ sung năng lượng lại khiến cô bé vui vẻ, vô cùng thích hợp.
Các đồng bạn đều chạy tới. Carla khoanh hai tay trước ngực, đau lòng nói: "Lại cậy mạnh ấy gì?"
Nói thì nói thế, cô mèo cũng không có biện pháp gì cả. Tuy ngày thường Wendy nhút nhát rụt rè nhưng gặp chuyện thế này thì dù có là cô mèo cũng không khuyên nổi.
"Tớ khỏe rồi!" Wendy ăn sô cô la xong là tự mình đứng lên được, còn nhảy tưng tưng mấy cái tại chỗ ý bảo mình rất tốt.
Perona cũng tới quan tâm tình trạng của Wendy, còn thở phì phò nhìn Trương Đạt Dã: "Không sao là tốt rồi. Lần sau đừng nghe anh chủ lòng dạ độc ác nữa. Chỉ giỏi bắt nạt trẻ con thôi."
Wendy vội vàng giải thích: "Tự tớ muốn giúp một tay mà, anh Đạt Dã còn cho tớ rất nhiều sô cô la. Mình ăn chung đi!"
Tom và Artoria tự giác gia nhập đội ngũ xếp hàng chia quà vặt.
"Hừ, coi như anh ta còn có tí lương tâm. Nhưng sao cái này trông quen thế nhỉ?" Perona ngắm giấy bọc.
Trương Đạt Dã cười ha hả nói: "Bởi vì anh thó từ đống quà vặt của em mà."
Perona xù lông: "Sao lại thế! Anh chủ lòng dạ độc ác!"
Trương Đạt Dã hơi khiêu khích cô nhóc Perona cứ rảnh ra là mắng mình này một phen, sau đó nghe lên án xong lại hứa hẹn mua bù một phần.
Lúc này đội ngũ các binh lính vội vàng đưa người bị trọng thương vào phòng cứu thương xong lại chỉnh tề chạy ra, được trung úy Ripper dẫn đường kính lễ, sau đó cùng cúi gập người, lớn tiếng hô: "Vô cùng cảm ơn tiểu thư Wendy đã giúp đỡ!"
"Không... Không cần làm thế đâu..." Wendy bối rối khoát tay, thậm chí muốn trốn sau lưng Trương Đạt Dã, khác hẳn với lúc chữa thương cho người ta, cứ như hai người vậy.
Ripper duy trì tư thế cúi gập người 90 độ: "Tiểu thư đã cứu vớt tính mạng của 11 lính hải quân ưu tú. Chúng tôi xin thay mặt họ và người nhà họ bày tỏ cảm ơn với tiểu thư!"
Wendy nhìn sang Trương Đạt Dã như xin giúp đỡ, Trương Đạt Dã đáp thay cô bé: "Không cần khách sáo như thế, chúng tôi cũng chỉ đúng lúc gặp được, lại vừa hay có năng lực ấy thôi. Họ đều là lính hải quân anh dũng, không nên hy sinh như vậy. Chúc bọn họ sớm ngày bình phục nhé, thị trấn vẫn chờ bọn họ bảo vệ."
Trương Đạt Dã nói xong thì cảm thấy toàn thân thăng hoa luôn, thậm chí nghi ngờ mình vừa bị lãnh đạo cấp cao nào nhập vào người. Miệng lưỡi quan nhà nước này cũng có tí tài nghệ đấy. Ít nhất khiến đám lính hải quân trước mắt bị cảm động, cho rằng nỗ lực của mình được người thừa nhận, bị thương cũng có ý nghĩa.
"Tôi sẽ chuyển lời cho bọn họ!" Ripper nghiêm túc nói: "Bởi vì còn cần tốn chút thời gian xử lý những chuyện về sau. Chờ xong xuôi mọi chuyện chúng tôi có thể mời các vị đến căn cứ làm khách không? Tuy điều kiện trong trụ sở hơi đơn sơ nhưng ít nhiều gì cũng xin cho phép chúng tôi tổ chức một bữa tiệc, biểu đạt lòng biết ơn!"
Đồng chí đang dẫn sói vào nhà đấy! Trương Đạt Dã thầm thở dài. Thịnh tình này hơi khó chối từ nhá, cậu nhìn trời, còn chưa tới buổi trưa: "Được thôi. Chúng tôi vào trấn dạo một vòng, sau đó xin quấy rầy."
Sau khi nhận được câu trả lời đồng ý, trung úy Ripper mới dẫn người đi áp giải hải tặc. Thật ra thì rất nhiều hải tặc cũng bị thương rất nặng, nhưng cả hải quân lẫn đám Trương Đạt Dã đều ăn ý không nhắc tới.
Mặc dù quy tắc phổ biến trong hải quân là tận lực bắt sống. Nhưng nếu trong lúc chiến đấu ra tay quá nặng làm hải tặc chết hoặc trọng thương hết thuốc chữa thì đều không phải vấn đề gì cho cam.
Ripper cũng sẽ không cố ý đi cầu xin Wendy chữa trị cho đám hải tặc này, hắn không bỏ đá xuống giếng đã tốt lắm rồi. Nói tàn nhẫn một chút, bị thương nặng vừa hay có thể ném cho quân y luyện tay một phen.
Trương Đạt Dã lại kéo Wendy quay đầu bước đi. Wendy đã mệt lắm rồi, đám này vừa nãy còn dùng pháo bắn họ nữa chứ. Ai thèm bận tâm chúng.
Thị trấn Shells là một trấn nhỏ xem như giàu có, ban đầu hải quân đặt Merveille cạnh nó cũng có cân nhắc đến điểm này… Như vậy có thể cung cấp vài phần trợ giúp và vị trí công tác cho Merveille nghèo nàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận