One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 169: Artoria vs Mắt Diều Hâu (2)

Chương 169: Artoria vs Mắt Diều Hâu (2)
"Có cũng chẳng sao. Hoặc nên nói là có càng tốt." Trương Đạt Dã cười hì hì: "Cô không nhớ à? Mấy ngày nay chúng ta tra được có băng tội phạm chống lưng cho đám buôn người ở chỗ này đấy thôi."
"À!" Thụy Manh Manh bừng tỉnh hiểu ra, sau đó thì thầm: "Sếp này, cậu làm thế là lợi dụng Mắt Diều Hâu kia à? Liệu có chọc giận anh ta không?"
"Hình như không lễ phép quá nhỉ? Tôi chỉ nghĩ rằng hai người này đánh nhau kiểu gì cũng phá hoại kiến trúc xung quanh, thế thì thà rằng chọn khu vực của đám cặn bã này còn hơn. Không tính là cố ý lợi dụng chứ hả?"
Trương Đạt Dã suy nghĩ một chút, cảm thấy Mắt Diều Hâu sẽ không để ý chút chuyện này, cùng lắm là nhìn cậu không thuận mắt thôi. Dù sao Trương Đạt Dã cũng biết cái danh hiệu "Thợ săn hải quân" là từ đâu mà ra, càng không có ý định làm quen với người này.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Mihawk và Artoria cùng lúc lao về phía đối phương, hắc kiếm đệ nhất thế giới và bảo khí đến từ dị giới va chạm.
Mihawk cao 1m98, Artoria chỉ có 1,54, nhưng khí thế và sức mạnh khi Artoria giằng co với hắn không hề kém cạnh mảy may.
Keng! Hai người giằng co một lát, cùng lúc lui lại một bước, sau đó mới anh đến tôi đi so chiêu.
Tiếng đao kiếm va chạm vang lên không dứt, tần số càng lúc càng nhanh. Nếu có người bình thường ở đây chắc chỉ thấy cánh tay của Artoria và Mihawk đang đong đưa nhưng chẳng thấy nổi bóng của thanh kiếm nào.
Tiếng leng keng chan chát kéo dài một hồi, hai người tách ra một lát.
"Kiếm thuật cao, kiếm tốt. Rõ ràng không phải hắc kiếm, cũng không có Haki quấn quanh mà tôi không thể chém gãy được." Mihawk lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Dracule Mihawk, thanh kiếm này được đặt tên là hắc kiếm Yoru, một trong số 12 Cực Phẩm Đại Bảo Kiếm."
Trương Đạt Dã cảm thấy Mắt Diều Hâu lâng lâng quá rồi. Dù đao kiếm của thế giới này xịn đến đâu cũng kém Kiếm Hứa Hẹn Chiến Thắng chứ? Hắc kiếm cũng sang một bên nha!
"Tôi là Artoria Pendragon, thanh kiếm này anh có thể xưng là Kiếm Hứa Hẹn Chiến Thắng." Artoria cũng xưng tên.
Đoạn đối thoại của hai người làm Trương Đạt Dã cứ cảm giác như chứng kiến Tây Môn Xuy Tuyết quyết chiến Diệp Cô Thành trên đỉnh Tử Cấm Thành.
"Hứa Hẹn Chiến Thắng à? Thú vị lắm, tôi nhớ rồi." Mắt Diều Hâu hiếm khi dâng trào chiến ý.
Artoria cũng chiến ý hừng hực, hơi nâng mũi kiếm lên: "Đã vậy, xin chỉ giáo."
Dứt lời, Artoria lắc mình xông lên, váy giáp màu xanh da trời xen kẽ màu bạc nhẹ nhàng bay lên, một kiếm bổ xuống.
Mihawk không hốt hoảng mảy may, nâng kiếm đón đỡ rồi lập tức phản kích, mỗi lần ra chiêu đều sẽ khiến áo choàng dài màu đen sau lưng bay phần phật, cực kỳ điển trai.
Kiếm trong tay hai người không ngừng va chạm, không có sóng dư âm đãng ra dư thừa, cũng không có kiếm khí vèo vèo như tưởng tượng của Trương Đạt Dã, cứ như thể chỉ là cuộc so chiêu kiếm thuật rất bình thường mà thôi!
"Thấy không Manh Manh? Trong những lần đao kiếm va chạm đơn giản ẩn chứa kỹ xảo chiến đấu trọn đời của hai người họ, mỗi chiêu đều đáng để chúng ta phân tích và học tập. ‘Đại đạo chí giản’ đại khái chính là ý tứ này."
"Vâng... Là thế đúng không ạ?" Thụy Manh Manh cảm thấy không đúng chỗ nào, cô có nhìn ra đáng gờm ở đâu đâu.
"Chứ sao. Cô thấy không, chúng ta đứng gần thế này mà không hề bị liên lụy. Đó là vì hai người bọn họ nắm giữ lực lượng của chính mình vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi phần lực lượng đều dùng trong cuộc so đấu với đối phương."
"À à." Thấy sếp nhà mình nói chắc như đinh đóng cột, Thụy Manh Manh không thể làm gì khác hơn là cố gắng lĩnh hội chiêu thức của hai người kia rốt cuộc đáng gờm đến mức nào.
Tom ngáp một cái, nó cảm thấy chủ nhân đang lừa người, mỗi tội nó không có chứng cứ.
"Thân là kiếm sĩ đứng đầu, dù là đang tiến hành chiến đấu kịch liệt cũng sẽ không ngộ thương dù chỉ một bụi cỏ nhỏ, bởi vì đó là hành vi lãng phí lực lượng..."
Vù~ Xẹt...
Một đạo trảm kích bay tới, Trương Đạt Dã giật mình lùi lại hai bước, lại thấy luồng kiếm kia rơi ngay phía trước nơi cậu vừa đứng. Dù cậu không tránh thì luồng kiếm này cũng sẽ không làm cậu bị thương, chẳng qua là lần này chém bay không biết bao nhiêu cỏ nhỏ.
"Sếp không sao chứ?" Thụy Manh Manh chạy tới hỏi.
"Không sao, chỉ là giật mình thôi." Nhìn như thể vô tình bắn ra ngoài nhưng Trương Đạt Dã cảm giác Mắt Diều Hâu nhằm vào mình.
Thụy Manh Manh gật đầu: "Không sao thì tốt rồi. Nhưng sếp vừa nói sẽ không ngộ thương cỏ cơ mà?"
"Coi như tôi chưa nói gì hết." Trương Đạt Dã ngẩng đầu nhìn trời, bốc phét quá đà bị người vạch trần tại trận, thật là bất tiện, thôi thì an tĩnh xem trò hay vẫn hơn.
Luồng kiếm kia chém xuống như bật lên tín hiệu gì đó, hắc kiếm trong tay Mihawk như dâng lên một luồng lực lượng sắc bén, chém xuống thật mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận