One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 366: Thành phố Thất Thủy, phòng làm việc Tom

Chương 366: Thành phố Thất Thủy, phòng làm việc Tom
Nơi này có thể coi là hậu phương của thành phố Thất Thủy. Nhìn từ xa, thành phố Thất Thủy trông giống một ngọn núi hơn, trên đỉnh núi có một đài phun nước khổng lồ, phần lớn dòng nước được chia thành bảy nhánh, dọc theo bảy tuyến đường thủy chính trên núi chảy xuống, chia toàn bộ thành phố thành 7 phần.
Bảy tuyến đường thủy chính được chia thành nhiều tuyến đường thủy hẹp hơn ở giữa, nhiều tòa nhà khác nhau được xây dựng xung quanh các tuyến đường thủy lớn nhỏ này.
Ngoài tàu thuyền nhỏ và các phương tiện giao thông khác, các loại cầu nối cũng rất phổ biến ở đây.
Lúc này, Hope đang dừng lại bên cạnh một cây cầu lớn nối liền với một cánh cổng cao có ghi số “5”, những nơi khác có lẽ cũng có sáu số khác nữa.
Khi gần cập bến, mọi người đều được gọi ra, ai nấy đều không khỏi thốt lên “Wow.”
Bởi vì bây giờ đang là buổi chiều, mặt trời lặn phản chiếu lên đài phun nước khổng lồ trên cao, nhuộm dòng nước đang phun ra bằng màu vàng đỏ, vô số giọt nước nhỏ ti li bay tán loạn, thỉnh thoảng xuất hiện một vài cầu vồng nhỏ, làm cho cả thành phố như đang tỏa sáng.
Tất nhiên, đây chỉ là cảnh tượng khi nhìn thành phố từ đằng xa, nếu nhìn gần thì lại rất khác biệt. Tất cả những gì bạn có thể nhìn thấy là những con tàu bị hư hỏng, vật liệu gỗ phế thải, đúng như tên gọi đảo Scrap của nó.
“Điều kiện chỗ tôi khá đơn sơ, thật thất lễ.” Dù tính cách của người cá Tom khá thoải mái nhưng ông vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi tiếp đãi ân nhân của mình ở một nơi như vậy.
Trương Đạt Dã xua tay: “Không sao đâu, tôi lại cảm thấy phương diện này thì ngài và ngài Den đúng là anh em ruột. Hải Lâm nơi anh ấy đang sinh sống cũng có rất nhiều con tàu phế liệu.”
Thụy Manh Manh tiếp lời Trương Đạt Dã: “Chà, nghe sếp nói vậy hình như cũng đúng thiệt.”
Artoria và Sharkler cũng nhớ đến dáng vẻ màu của biển và gật đầu theo.
Chỉ có biểu cảm của Brook và Diệp Ngôn là bối rối, vì bọn họ chưa từng đến đảo Người Cá.
Mèo Tom đang dẫn Perona lướt vun vút, chắc bận rộn tìm kho báu.
Franky sốt ruột hỏi: “Em trai của thầy Tom cũng bị xa lánh à?”
“Xa lánh á? Tại sao lại nói như vậy?” Trương Đạt Dã hỏi lại.
Franky trả lời: “Thầy Tom đóng thuyền cho băng của Vua hải tặc nên bị người xa lánh, thế nên mới chỉ có thể đặt phòng làm việc ở dưới gầm cầu! Rõ ràng ông ấy là bậc thầy đóng tàu số một thế giới…”
“Không phải đâu. Ngài Den thích nên mới sống ở Hải Lâm.” Trương Đạt Dã nói: “Hơn nữa, sau khi thiết kế tàu biển thì danh tiếng của ngài Tom cũng cao lắm chứ hả? Đến lúc đó, nếu các anh muốn chuyển khỏi nơi này là chuyện đơn giản.”
“Tahahaha, sao cũng được.” Người cá Tom không hề để ý đến những chuyện này, thật ra, nếu chỉ có một mình ông thì sống luôn dưới nước cũng được nữa là.
Iceburg không vui: “ Ky ngu ngốc, nếu cậu chê nơi này thì tự chuyển đi là được. Dù sao cậu ở lại đây cũng chỉ gây thêm rắc rối mà thôi.”
“Á, biến thái!” Perona che mắt lại, lúc này nhóc mới chú ý tới anh chàng tóc xanh này chính là kẻ biến thái chỉ mặc mỗi quần bơi mà nhóc nhìn thấy trên thuyền Tư Pháp thông qua Hollow tiêu cực.
“À há, tiểu thư đang khen tôi à? Thật là làm cho người ta su~per~ ngại quá đi!” Franky đột nhiên thẹn thùng, lúc nói chuyện còn phát ra âm thanh uốn lưỡi quái đản.
Iceburg đấm hắn ta và mắng: “Cái đồ ngu ngốc, rốt cuộc cậu đang tự hào chỗ nào vậy hả? Nhanh mặc quần vào đi, đồ khốn nạn!”
“Á à, cái tên này!”
Hai người một lời không hợp lại xông vào đánh nhau trận nữa.
“Chào mừng trở lại, ngài Tom!” Một “mỹ nữ” bước ra khỏi nhà kho dưới cầu lớn: “Xem ra hiểu lầm đã được làm rõ, hai người họ vẫn tràn đầy năng lượng nhỉ!”
“Đúng vậy Kokoro, may có các vị ân nhân này, tối nay hãy chuẩn bị một bữa thịnh soạn nhé.” Người cá Tom giới thiệu: “Đây là tiểu thư Kokoro, thư ký tại phòng làm việc của Tom.”
Kokoro nở nụ cười hiền lành chào Trương Đạt Dã và những người khác, Trương Đạt Dã và những người khác đáp lại lịch sự.
Bà Kokoro trông không còn trẻ nữa nhưng vẫn chưa đến mức mất dáng. Ít nhất chưa đến nỗi như mười năm sau, mỗi lần nói bà là nhân ngư đều sẽ khiến người vỡ mộng.
Trương Đạt Dã vừa đi theo Kokoro vào trong phòng làm việc của Tom, vừa thầm than thở thời gian như lưỡi đao đồ tể, nhưng nếu lần này Tom không chết, có lẽ bà cũng không đến mức trở nên phát phì và thành một bợm nhậu như vậy.
Tên chính thức của nơi này là Tom’s Worker, ngoài ra còn có một biệt danh khác là nhà kho dưới cầu, một cái tên tả thực.
Đảo Scrap với tư cách là một xưởng đóng tàu mà trông giống như một bãi rác, còn nhà kho của phòng làm việc dưới cầu giống như cái vỏ công ty, điều này khiến một người luôn sống trong phòng công chúa như Perona cảm thấy hơi ghét bỏ, không muốn bước vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận