One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 72: Đầu gối trúng một kiếm tặng thêm một mũi tên (2)

Chương 72: Đầu gối trúng một kiếm tặng thêm một mũi tên (2)
Sau khi đội mũ, Tom thiện lương thấy gã đau đớn như vậy thì tốt bụng đâm mũi tên vào chỗ cũ cho gã. Theo tốc độ tên xui xẻo kia quay cuồng thì ánh mắt người thường không thể đâm lại chính xác vào chỗ cũ được.
Thao tác này khiến Pittman xem mà ngớ cả người. Mèo quỷ gì thế này? Dày vò người khác như thế mà được à?
Gã tức giận đến mức tức khắc buông dây cung bắn ra một mũi tên.
Tom hung hăng đi về phía Pittman, tiện tay đập bay mũi tên gã bắn tới.
Pittman không tin tà, liên tiếp bắn thêm bốn mũi tên nữa, phân biệt nhắm ngay tứ chi của Tom. Gã có cảm giác đây là bốn mũi tên đỉnh cao, bốn mũi tên kỳ tích trong cuộc đời của gã!
Nhưng Tom còn chẳng buồn thay đổi dáng đi, tiện tay vung kiếm Tây mấy cái đã nghe được một loạt tiếng kêu thảm từ sau lưng nó:
“Á!” *5
Cả năm mũi tên Pittman bắn ra đều cắm vào mông năm kẻ đang vây công Artoria.
Không một ngoại lệ, cả năm tên ôm mông nhảy cao ba mét, lưỡi thè ra dài thật dài, hình như còn dừng khựng giữa không trung vài giây nữa chứ.
Tình hình chiến đấu kỷ quái này làm cho ngay cả Artoria cũng không tưởng tượng nổi. Cô đã nói là giữ cho Đạt Dã mấy đối thủ để rèn luyện thực chiến, không ngờ bọn họ lại tự thương tổn lẫn nhau.
Trương Đạt Dã mới vừa giải quyết xong đối thủ của mình đã thấy cảnh năm người đồng loạt nhảy dựng lên, đúng là mở mang tầm mắt. Cậu bất đắc dĩ gật đầu ra hiệu với Artoria, ý bảo cô không cần kéo dài, thẳng tay giải quyết luôn.
Artoria nhanh chóng đánh ngã năm gã đàn ông lực lưỡng sắp dời sự chú ý sang người Tom... Năng lực kéo thù hận của Tom đúng là đỉnh của chóp.
Mà Tom đã đứng lại trước mặt Pittman, khí thế sét đánh không kịp bưng tai đâm ra hơn mười kiếm liên tục, sau đó đút kiếm trở lại bên hông.
Pittman thấy một kiếm sĩ hịn thoáng cái khua hơn mười mấy chiêu trên người, lúc kịp phản ứng lại thì cuống cuồng sờ khắp người mình.
Gã kinh ngạc phát hiện ngoài cây cung mình cầm bị phá hỏng thì hình như gã không chịu bất cứ vết thương nào?
Nhưng giây sau đó gã mới biết mình sai quá là sai, bởi vì quần áo trên người gã cứ thể rụng lả tả chỉ dư lại một chiếc quần lót. Lúc gã cúi xuống nhặt quần áo, cái mũ trên đầu gã cũng tách thành từng sợi rơi xuống, mang theo cả bộ tóc đen nhánh dày dặn của gã.
Tom trả thù rất trực tiếp, mi làm hỏng mũ của ta thì ta phá quần áo của mi, mi gọt lông trên đỉnh đầu ta thì ta cạo sạch tóc của mi, hơn nữa bảo đảm sẽ không trầy một mảnh da.
Thế nên khi Trương Đạt Dã gác kiếm lên cổ Pittman, gã thậm chí không dám phản kháng mảy may.
Trương Đạt Dã nhìn đỉnh đầu bóng loáng phản quang của Pittman, thầm nghĩ tay nghề cắt tóc của Tom cũng không tệ lắm. Hay lần sau nhờ nó cắt tóc cho nhỉ?
“Nói đi? Sao lại theo dõi chúng tôi?”
Pittman thành thật ngồi xổm, toàn trường thì có chín tên nằm la liệt dưới đất không rõ sống chết rồi, có mỗi mình gã chỉ rớt tóc chứ không bị thương. Nhìn Artoria nháy mắt xử đẹp năm người vừa rồi, gã chắc chắn không phải đối thủ của cô, thậm chí cũng không đánh lại con mèo nhỏ đang trông chừng mình. Ầm ĩ nửa ngày trời, hóa ra cậu chủ quán rượu thoạt nhìn cao lớn nhất, mạnh nhất lại là tên yếu nhất à?
Pittman nhìn Trương Đạt Dã đầy thâm ý, nhưng việc này gã hiểu trong lòng chứ nào dám nói ra, chỉ có thể thành thật trả lời: “Thật ra thì bọn tôi chỉ nhắm vào mèo của cậu. Ba ngày trước có người ra giá cao thu mua nó. Hôm nay vừa thấy hình tượng và khí chất của hai vị thì chúng tôi mới mộng tưởng thuận tay kiếm thêm một bút.”
Bởi vì gần đây rất nhiều người hỏi giá nên Trương Đạt Dã cũng đoán được sẽ có loại khả năng này. Số lần biểu diễn của Tom đã giảm mạnh thì chớ, giờ còn có kẻ thuê dân buôn người à: “Hử? Người mua là ai?”
Pittman lắc đầu: “Không biết. Lúc người kia tìm đến chúng tôi thì đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang.”
Phong cách này nghe quen tai thật đấy. Hình như tên côn đồ béo quay kia cũng nói như thế thì phải? Thời buổi này ai nấy làm chuyện xấu đều cẩn thận thế cơ à? Hay là cùng một người?
Giọng Trương Đạt Dã trở nên bất thiện: “Không biết đối phương là ai mà các anh cũng dám ra tay à? Không sợ đối phương đổi ý ư?”
Pittman giải thích: “Bởi vì tuy loại chuyện này rất phổ biến trên đảo nhưng vẫn có rất nhiều người yêu quý danh dự của mình, không muốn tiết lộ thân phận cũng rất bình thường thôi.
Hơn nữa anh ta cọc những 100 vạn Belly, đủ để chúng tôi ra tay rồi. Dù sau khi xong việc mà anh ta quỵt nợ chăng nữa, mặt hàng đặc biệt như con mèo này cũng dễ qua tay.”
Mặt hàng? Tom nghe thấy cách nói của gã thì bất mãn mím chặt miệng, muốn dùng kiếm đâm gã.
Pittman mắt sắc, vội vàng đổi lời: “Ý tôi là chú mèo nhỏ thông minh như vậy sẽ rất được hoan nghênh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận