One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 408: Thú ăn sừng? May mà Tom không có sừng… Không? (1)

Chương 408: Thú ăn sừng? May mà Tom không có sừng… Không? (1)
M. Danbo giải thích: "Loại động vật đó là thú ăn sừng, bình thường chỉ tấn công động vật có sừng dài trên đầu thôi. Hôm nay chúng đuổi tôi là vì bị người ta khống chế."
"Khống chế động vật, ngự thú à? Khoan khoan... Tấn công động vật có sừng á?" Trương Đạt Dã, Artoria và Diệp Ngôn trố mắt nhìn nhau: "Tom gỡ sừng nai trên đầu xuống chưa?"
Artoria đáp: "Tôi thấy lúc Tom bị hất bay thì sừng vẫn còn nguyên trên đầu."
Diệp Ngôn nói: "Với tính của nó, sau khi rơi xuống đất mà gặp chuyện gì là quên luôn không gỡ ấy chứ?"
"Không có thời gian nói chuyện đâu, tìm được Tom sớm thì hơn!" Tuy Tom sẽ chẳng gặp chuyện gì sất, nhưng đâu thể vì bên mình trễ nải thời gian khiến mèo ta bị bắt nạt chứ hả?
Trương Đạt Dã nhảy xuống khỏi cây, móc một túi tiền nhỏ ra, lục mảnh giấy sinh mệnh của Tom.
Đây là bọn họ cố ý làm khi còn ở Sabaody, lúc về Thụy Manh Manh còn may cho mỗi người một túi tiền nhỏ để đựng.
Chẳng qua không thể làm cho Sharkler được, mà Diệp Ngôn, Brook và Perona đều lỡ dịp. Lúc ở thành phố Thất Thủy cũng quên khuấy việc này, xem ra lần sau phải làm cho mỗi người họ một tấm.
M. Danbo ngơ ngác nhìn Artoria và Diệp Ngôn cũng nhảy xuống đất thì vội hô lên: "Nếu mọi người muốn tìm đồng bạn thì xin hãy cẩn thận nhé. Trên đảo này có một người vô cùng nguy hiểm!"
Trương Đạt Dã nhớ lại nguyên nhân người này bị thú ăn sừng đuổi: "Anh nói đến người điều khiển thú ăn sừng à?"
"Vâng, người kia xem như bạn đồng hành của tôi, nhưng một ngày nọ hắn thấy ghi chép nghiên cứu của tôi..." M. Danbo hơi ngập ngừng, nhìn đám Trương Đạt Dã thật kỹ rồi mới quyết định nói ra: "Hắn so sánh ghi chép nghiên cứu của tôi với truyền thuyết hắn từng nghe kể, sau đó cho rằng trên đảo này cất giấu kho báu có thể khiến người thành vua!"
M. Danbo nói xong thì dè dặt quan sát phản ứng của ba ân nhân, thấy bọn họ không hề dao động thì thở phào một hơi, đồng thời cũng hơi hụt hẫng. Bí mật to đùng thế mà cô cậu không giật mình được một cái à?
Đấy là vì hắn không biết ba người trước mặt, Artoria - từng là Vua Kỵ Sĩ; Diệp Ngôn - Người Cầm Canh, nhiều năm trước, Người Cầm Canh chính là vương giả trong đêm tối đấy; Trương Đạt Dã - chả là gì cả, chẳng qua là không tin loại truyền thuyết này.
Thứ này vừa nghe là biết giả rồi. Nếu có Thụy Manh Manh ở đây chắc sẽ có tí phản ứng. Dù gì thì cô cũng là người muốn trở thành Siêu Thần Vương mà.
"Thì sao? Thôi, vừa đi vừa nói vậy, anh bị đuổi giết cũng vì chuyện này à?" Thật ra Trương Đạt Dã hơi chê, còn tưởng là nhà nghiên cứu động vật học tử tế, không ngờ lại nghiên cứu mấy thứ hoang đường này.
M. Danbo nhanh nhẹn trượt dọc thân cây đáp xuống. Ba người này nghe nói có người khống chế được thú ăn sừng cũng không hề hoảng hốt, theo bọn họ đảm bảo an toàn hơn nhiều.
Bốn người đi về phía trước theo chỉ thị của mảnh giấy sinh mệnh, M. Danbo đuổi theo bước chân đám Trương Đạt Dã cũng không có vẻ cố hết sức: "Hắn là Battler, một nhà động vật học rất có năng khiếu. Bởi vì bí mật của kho báu có liên quan tới động vật có sừng nên sau khi hắn tới đã nghiên cứu ra tần số âm thanh có khả năng ảnh hưởng tới thú ăn sừng.
Hắn còn… chế tạo một chiếc violin có thể khống chế thú ăn sừng, điên cuồng lùng giết động vật có sừng dài. Vì bảo vệ những con vật kia, tôi vài lần phá hoại hành động của hắn. Hôm nay hắn không thể nhịn được nữa, sai khiến thú ăn sừng giết chết tôi."
Violin có thể khống chế động vật... Đồ chơi này nghe càng giống thứ Brook có thể nghiên cứu ra hơn. Thế giới này nhiều nhân tài thật đấy…
Dọc theo đường đi, M. Danbo giới thiệu cho đám Trương Đạt Dã đủ loại động vật kỳ quái: con tê giác hình vuông trông như nham thạch, con hươu có vằn hổ, thỏ mũi heo vân vân.
"Nghe nói trong hang động nào đó trên hòn đảo này có một vị vua động vật. Đó là con sư tử kỳ lân có hai cánh dài, trên đầu là sừng thú màu vàng cao quý, tựa như một sinh vật trong truyền thuyết. Ước gì gặp được nó một lần." Nét mặt M. Danbo lộ vẻ khao khát, trông khá là hưởng thụ công việc quan sát và nghiên cứu các loại động vật hiếm quý.
Nhưng Trương Đạt Dã là một tên giỏi phá hoại bầu không khí: "Mạn phép hỏi một câu, đám động vật kia ăn được không?"
"Hở?" M. Danbo rất kinh ngạc: "Sao có thể ăn những động vật này?"
Trương Đạt Dã nói: "Đói thì phải ăn chứ, nhà động vật học không ăn thịt à? Dù chúng ta không ăn thì trên đảo cũng phải có chuỗi thức ăn chứ hả?"
M. Danbo giải thích: "Không, không phải tôi không ăn thịt mà là động vật trên đảo này đều không ăn thịt. Dù là động vật có răng nanh, móng vuốt sắc bén hay gì chăng nữa cũng chỉ ăn thực vật. Với cả động vật ở đây thông minh lắm, tôi nghĩ là chúng nó nghe hiểu chúng ta nói chuyện đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận