One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 287: Người mới (1)

Chương 287: Người mới (1)
Lúc này, một ngọn sóng khổng lồ cao hơn cả cột buồm từ mặt biển chồm lên, tựa như muốn nuốt trọn con thuyền này.
"Sóng lớn tới! Mau chuyển bánh lái! Tất cả mọi người nắm chắc!" Dưới tình thế cấp bách, hiệu lệnh của Sharkler cũng trở nên không rõ ràng. Hắn chỉ nói chuyển bánh lái, cũng không nói chuyển hướng nào, chuyển bao nhiêu.
Đây chính là khuyết điểm của hàng hải sư tay mơ, hắn thì không quá lo cho bản thân, chủ yếu là sự an toàn của đồng bạn và số mệnh con thuyền này đều tập trung trên người hắn, áp lực hơi bị lớn.
May mà người lái thuyền là Artoria, dù gặp phải tình huống như vậy cô cũng không hề hoảng hốt, nhanh chóng chuyển động bánh lái, điều chỉnh phương hướng thân thuyền.
Gió mạnh thổi bay tóc cô, mưa như thác đổ đánh lên mặt, lên người cô, nước mưa chảy dọc theo gò má, từ cằm nhỏ xuống… Lớp áo mưa mỏng dính đã không còn tác dụng gì nhiều, váy xanh trắng của cô ướt đẫm, bị gió thổi bay múa.
Sóng to gió lớn làm nổi bật bóng người bé nhỏ kia, cô đứng sừng sững không lay động ở mũi thuyền, cảm giác như thể chỉ cần có cô ở đây, không có bất cứ con sóng nào có thể hất đổ thuyền.
Có vài người có khả năng trở thành vua không phải vô duyên vô cớ.
Artoria cứ thế dẫn mọi người tránh thoát nguy cơ, còn thuận thế trải nghiệm cảm giác kích thích khi lái thuyền buồm xông qua sóng lớn.
Chẳng qua là cảm giác kích thích này chẳng dễ chịu gì, tốc độ và phương hướng thay đổi quá nhanh làm cho cả Sharkler lẫn Thụy Manh Manh chao đảo.
Trương Đạt Dã và Tom ngã lộn nhào từ trên cột buồm xuống. May mà Trương Đạt Dã nay đã hơn xưa, linh hoạt điều chỉnh tư thế, bắt chước Astolfo thi triển chiêu mèo rơi xuống đất, bình yên vô sự.
Ngoại trừ tư thế bốn chân chạm đất hơi xấu một tí thì đúng là hoàn hảo.
Ngược lại, chiếc mèo thứ thiệt là Tom thì không biết cách rơi xuống đất của mèo, nó vung vẩy tay chân một lát thăm dò rồi sợ đến mức dạng tay dạng chân nện mạnh xuống boong thuyền.
Trương Đạt Dã nhặt từng khối Tom lên, thấy nó khôi phục như cũ mới thở phào nhẹ nhõm. May mà không đập hỏng boong thuyền. Đây là thuyền nhà mình đấy, mới tinh, đập thành lỗ hình mèo thì đau lòng lắm.
Tom vô tội vỗ vỗ mặt mình, luôn cảm thấy ánh mắt của chủ nhân vừa rồi tuy là lo cho nó, nhưng lại nhanh chóng trở nên ác ý vô cùng.
"Mọi người có sao không?" Artoria quay đầu hỏi.
"Không sao!" *3
Chỉ có Tom cảm thấy có sao, nếu còn lắc như này nữa thì nó say sóng mất.
"Đừng thả lỏng sớm quá, bão còn chưa qua đâu!" Sharkler nhắc nhở: "Hướng đi hơi có vấn đề, điều chỉnh sang phải bốn mươi lăm độ! Thụy Manh Manh theo tôi đi điều chỉnh buồm ngang! Sếp Đạt Dã và Tom dọn dẹp bàn ghế trên boong đi, vướng víu quá!"
"Rõ!"
Mọi người lập tức hành động, ai làm việc người nấy. Khi gió quá lớn, Sharkler thậm chí khởi động chế độ Super Mode tới ứng phó. Không phải không đủ sức lực, mà là tay chân ở hình dạng này tiện dùng hơn hình dáng bình thường nhiều.
Khua chiêng gõ trống bận việc gần hai tiếng, cuối cùng mới lái ra khỏi khu vực bão nổi. May mà tảng mây bão kia bay về hướng khác với hướng đi của bọn họ, nếu không thì chẳng biết còn bị giày vò đến khi nào.
"A, mệt chết đi được..." Trương Đạt Dã toàn thân ướt nhẹp, nằm dạng chân dạng tay trên boong, không muốn muốn nhúc nhích một chút. Thật ra thì thể lực vẫn chịu đựng được, chẳng qua là không nhịn được bầu không khí khẩn trương, rối loạn này thôi.
Tình huống của Thụy Manh Manh cũng giống với cậu, mái tóc được cô buộc thành đuôi ngựa đã xõa tung, tóc mái bị nước mưa ướt dính sát ở trên mặt: "Hóa ra đi biển cực khổ như vậy, chẳng trách nghe nói tiền lương thủy thủ cao như vậy."
Trương Đạt Dã nhìn mặt trời xanh biếc như mới gột rửa, cười nói: "Cô đang ám chỉ tôi tăng lương cho cô à? Nhất trí, sau này mỗi tháng đều phát thêm cho cô 1000 Belly!"
Thụy Manh Manh cũng cười: "Oa, sếp gian thật đấy!"
Tom vắt nước trên đuôi, không hiểu hai người này đang cười cái gì. Sau đó nó xoa bụng, cảm thấy hơi đói.
Quần áo và tóc của Artoria cũng ướt như chuột lột, lại vẫn đang duy trì hình tượng, chỉ ngồi khoanh chân trên boong nghỉ ngơi một chút. Cô thấy động tác của Tom thì nói: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, đói bụng là kẻ thù lớn của chiến sĩ."
"Chúng ta thả neo nghỉ ngơi một chút đi, mọi người tắm rửa rồi nấu cơm nhé, tôi canh bên ngoài cho." Sharkler ý bảo mình mắc mưa cũng không sao, tùy tiện lau qua rồi đổi quần áo là xong.
"Được rồi." Trương Đạt Dã bò dậy. Cậu liếc thanh năng lượng trên mu bàn tay, lao động miệt mài như vậy khiến năng lượng đã đầy ắp, cậu thuận tay dùng toàn bộ cơ hội rút thưởng.
Sau đó, năng lượng biến mất 90%, màn ảnh màu tím nở bung, hóa thành điểm sáng màu xanh lục đậm, hợp thành một trận đồ ma pháp màu xanh lục đậm dưới đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận