One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 537: Baratie (2)

Chương 537: Baratie (2)
Tuy thông tin cuối cùng xưng là tin đồn nhưng cực kỳ đáng tin, bởi vì nó được truyền miệng từ những binh sĩ ở hải quân chi bộ, thật ra sau lưng tin đồn có bóng dáng của trung tướng Gion nữa.
Vì chính cô ấy cũng không có lòng tin sẽ dọn sạch được đám sâu mọt, cô ấy hy vọng ít nhất trong hải quân không còn ai có mắt như mù trêu chọc đoàn du lịch Hope nữa. Chỉ mong đám ung nhọt kia thông minh lên một chút là cảm ơn trời đất rồi.
...
Mấy hôm sau.
"Phát hiện có thuyền ở hướng hai giờ." Thụy Manh Manh giơ ống nhòm lên: "Thuyền của họ treo cờ màu vàng, trên đó viết... BT?”
BT? Biến thái à? Không đúng, không đúng, Trương Đạt Dã lắc đầu. Thời đại này không có vụ ghép vần.
Những người khác trên boong thuyền đều tò mò nhìn theo hướng mà Thụy Manh Manh thông báo, khi khoảng cách giữa hai thuyền ngày càng rút ngắn, mọi người dần thấy rõ hình dạng của con thuyền kia.
Đó là một chiếc thuyền buồm rất lớn, chỉ mỗi chiều dài là đã gấp ba bốn lần chiều dài của Hope Diamond. Cánh buồm với những sọc màu vàng trắng trông giống hệt con cá lớn, bên cạnh có viết Baratie, có lẽ hai ký tự BT trên lá cờ là viết tắt của từ này.
"Baratie? Nhà hàng trên biển à?" Thời này đã có Baratie rồi ư? Trương Đạt Dã không biết thời gian khai trương cụ thể của Baratie.
Artoria nháy mắt bắt được mấy từ khóa, cô hỏi lại như đang xác nhận: "Đạt Dã, đó là quán ăn à?"
Trương Đạt Dã gật đầu: "Ừ, những chiếc thuyền neo đậu bên cạnh đều đến ăn cơm đấy."
Artoria kéo góc áo của Trương Đạt Dã, đôi mắt xanh lục nhìn cậu chăm chú.
"Vâng, vâng, vâng, em biết rồi ạ." Trương Đạt Dã nói: "Manh Manh ơi, xuống đây đi, gọi toàn bộ những ai đang chơi đùa, rèn luyện lẫn ngủ bù tới đây. Chúng ta cùng đi ăn tiệc."
Nghe đến ăn tiệc, Tom vừa chạy vừa ngã lộn cù mèo ra tới. Rõ ràng tay nghề nấu nướng của nó đỉnh của chóp luôn, thế mà mỗi lần nghe thấy sắp ăn tiệc là vui đến mức quên đầu quên đuôi.
Diệp Ngôn dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lờ đờ đi ra: "Sắp cập bờ à?"
Trương Đạt Dã trả lời: "Không, đó là nhà hàng trên biển, cứ đi rồi biết. Lát nữa bảo Cờ yêu ở lại trông thuyền, có thể gọi đồ ăn qua đây cho chúng..."
Cậu đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đổ máu túi tiền, cũng không quá bận tâm việc đãi thêm bọn Cờ yêu một bữa... Bình thường không phải cậu không nỡ cho Cờ yêu ăn cơm mà lo lắng nguyên liệu nấu ăn dự trữ trên thuyền không đủ. Đằng nào chúng nó cũng không đói.
"Yohohohoho... Nhà hàng nổi trên biển à? Cũng được đấy."
Sharkler hỏi: "Sếp Đạt Dã, trước kia cậu từng bảo muốn mở quán rượu trên biển là giống kiểu thế này ư?"
"Đúng rồi, nhưng hình như hơi khó khăn." Trương Đạt Dã cảm thấy chỉ mở quán rượu không nuôi nổi nhiều vua dạ dày nhà mình, còn không bằng đi bắt hải tặc kiếm ít tiền thưởng, hoặc đi săn hay câu cá...
Wendy hớn hở chạy ra, tò mò quan sát chiếc Baratie khổng lồ đang ngày càng gần.
Cơ thể của Perona bị Carla cắp lấy bay ra, còn linh hồn cô nhóc đã vọt ra từ sớm rồi, muốn đi trước để xem tình hình trên thuyền bên kia thế nào.
Trương Đạt Dã la lên: "Tự mình chú ý vào đấy, đừng dọa người ta sợ."
"Dông dài, em biết rồi." Perona phàn nàn một câu rồi bay đi.
Một lúc sau, Perona cười khúc khích bay trở về, vui vẻ nói: "Đúng là nhà hàng thật, bài trí rất đẹp, bên trong còn lớn hơn nhiều nhà hàng trên bờ."
"Vậy chúng ta qua đó đi." Trương Đạt Dã cảm nhận tốc độ của Hope Diamond rồi nhìn thoáng qua Artoria. Chắc chắn cô nàng háu ăn này đã lén sử dụng kỹ năng cưỡi rồi.
Hope Diamond đỗ ở cách đó không xa, các Cờ yêu ở lại trông thuyền, những người khác ngồi lên thuyền nhỏ và chèo đến gần Baratie.
"Chào mừng quý khách! Quý… quý khách, xin... Xin hỏi..." Phục vụ ở cửa vừa thấy có người vào nhà hàng thì chào đón theo thói quen, có điều khi thấy Brook, phục vụ lập tức lắp bắp mãi không thành lời.
Một bàn tay to ở đằng sau vươn ra, đẩy phục vụ đó sang một bên rồi trách mắng: "Ra đi, chỉ chút chuyện nhỏ còn làm không xong? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải tiếp đãi khách bằng tấm lòng của mình. Tình yêu là phương châm của nhà hàng. Điều cơ bản nhất của một người phục vụ là phải chào hỏi thân thiết với khách hàng. Để tôi xử lý."
"Vâng, ngài Patty!" Phục vụ khúm núm lùi sang một bên, không dám cãi lại người đàn ông bặm trợn mặc quần áo đầu bếp màu đen và đeo tạp dề màu trắng này.
"Chào mừng quý khách." Thái độ của Patty không còn hung dữ và nghiêm khắc như khi dạy dỗ nhân viên nữa mà nở nụ cười nhiệt tình gần như nịnh nọt, bày tỏ sự chào đón của mình. Hắn giả vờ không hình thấy Sharkler và Brook hình dáng kỳ lạ, chỉ cung kính và khách sáo nói với Trương Đạt Dã ở hàng đầu tiên: "Xin chào quý khách, nhà hàng không chào đón người nghèo, không biết quý khách có tiền không nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận