One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 687: Đoàn tụ và… cá nhảy (2)

Chương 687: Đoàn tụ và… cá nhảy (2)
Trương Đạt Dã cẩn thận khoác chiếc áo lông mèo cho Tom, Brook cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ Laboon để an ủi.
Một chuỗi sự kiện làm Crocus choáng váng, trong đầu thậm chí còn nổi lên một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ con mèo này có thể làm Laboon bị thương thật á?
Khi nhìn Tom mặc lại chiếc áo khoác lông mèo, Crocus càng hoang mang hơn, con mèo này... là chủng loại gì vậy?
Sau khi nghe Trương Đạt Dã dùng tình cảm đả động rồi dùng lý lẽ thuyết phục, Tom cuối cùng đã từ bỏ ý định ăn Laboon, chỉ là nó vẫn nhất quyết ép Trương Đạt Dã hứa rằng sau này sẽ bắt một con cá voi khác để ăn thử thì mới bằng lòng bỏ qua.
Đồ ăn cho bữa tiệc do Tom và Thụy Manh Manh phụ trách nên không cần người khác phải lo lắng. Trương Đạt Dã cũng mang đủ loại trà, rượu, trái cây và đồ ăn vặt từ trên thuyền xuống để chiêu đãi Crocus… Mặc dù nơi này là địa bàn ông ấy.
Mọi người ngồi quanh bàn vừa ăn vừa trò chuyện.
Sau khi hàn huyên một lúc, Crocus đột nhiên nói: “Tôi nghe đồn đoàn du lịch Hope là một nhóm thợ săn tiền thưởng sẽ không nương tay đối với hải tặc. Giờ xem ra cũng không phải tuyệt dối nhỉ?”
Dù là nhìn từ vẻ ngoài của các thành viên hay từ lời nói và cách đối đãi của bọn họ với Brook, nhóm người này đều rất tốt bụng, Crocus cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm, một đoàn du lịch tốt như vậy sao lại bị đồn thành đám ô hợp trung thành với Akainu chứ?
“Còn có tin đồn như vậy nữa à?” Trương Đạt Dã cảm thấy khá hứng thú đối với thanh danh hiện tại của mình trên đại dương: “Ở mức độ nào đó thì bọn họ nói cũng đúng, hầu hết hải tặc gặp chúng cháu đều bị hung hăng dạy dỗ một trận rồi mới giao cho hải quân.”
Cậu còn không biết rằng bởi vì mình đã từng nói câu ‘Đại tướng Sakazuki sẽ chủ trì công đạo cho bọn tao’ trước mặt các hải quân và người cá tại làng Cocoyashi khiến cho tất cả lính hải quân đều cho rằng nhóm Trương Đạt Dã sùng bái đại tướng Akainu, tin đồn này cứ thế lan rộng.
Suy cho cùng, thời gian này đoàn du lịch Hope khá là nổi tiếng, cách dễ nhất để trở thành tâm điểm chú ý là mở đầu cuộc nói chuyện bằng câu ‘Cậu biết không, gần đây đoàn du lịch Hope…’ Trên đời này thứ không bao giờ thiếu nhất chính là người rảnh rỗi, thành ra tin đồn cũng càng ngày càng thái quá.
Trong manga, trước khi Zoro rời khỏi biển Đông là danh tiếng ‘thợ săn hải tặc’ đã đồn đến tận Đại Hải Trình rồi, thậm chí cậu chàng còn được Baroque Works chiêu mộ. Cho nên bây giờ tin tức đoàn du lịch Hope đã bắt mấy nghìn hải tặc tại biển Đông được truyền đến Đại Hải Trình cũng không có gì lạ.
Crocus nói: “Nhưng dù là vậy thì tác phong của mọi người hoàn toàn khác với phong cách của vị đại tướng ‘Tuyệt đối không tha thứ cho những kẻ ác tự xưng hải tặc’ kia chứ?”
“Tin đồn lúc nào chẳng có sai lầm ạ. Cháu rất rộng lượng, sẽ không tức giận bởi vì chút chuyện nhỏ này.” Trương Đạt Dã còn không biết thủ phạm thật sự lại chính là bản thân cậu, tiếp tục hỏi: “Còn tin đồn gì thú vị nữa không ạ?”
Crocus nhìn cậu một chút, ngập ngừng nói: “Còn nói nếu như hải quân là chó săn của Chính Phủ Thế Giới thì cô cậu chính là chó săn của chó săn. Vừa có quan hệ rất tốt với hải quân, vừa chăm chăm chỉ muốn bắt hải tặc.”
“Chó săn... của chó săn…” Khóe miệng Trương Đạt Dã co giật, cố gắng duy trì nụ cười: “Ngài Crocus, xin hãy cho cháu biết là tên khốn nạn nào... À nhầm, là cục cưng nào đã nói câu này vậy? Cháu không có ý gì khác, cháu chỉ muốn làm quen với người ta thôi.”
Êu, oán niệm và sát khí của cậu đều lan ra rồi đấy! Chẳng phải cậu vừa nói mình rất rộng lượng à?
Crocus đẩy kính mắt: “Tôi nói cho cậu biết cũng được. Người tung tin đó là Midnight, hải tặc đến từ biển Nam. Nghe nói hắn đã hủy diệt nhiều thôn làng. Tôi nhớ tiền truy nã của hắn là 4000 vạn Belly thì phải, hắn từng chỉnh đốn ở nơi này hai ngày, nói thực là tôi cũng không thích gì hắn cho cam.”
Có vẻ là kẻ xấu, Trương Đạt Dã hỏi tới: “Vậy ạ? Thế hắn đã đi thuyền về hướng nào vậy?”
Crocus vừa nhìn đã nhận ra Trương Đạt Dã ‘rộng lượng’ muốn kiếm tiền thưởng chứ không phải đi trả thù(?), mà ông cũng chẳng quan tâm. Bớt đi một hải tặc như tên kia cũng tốt. Ông không hề có chút gánh nặng tâm lý nào khi chỉ ra đường thuyền nọ.
“Đây chẳng phải có duyên quá ư?” Trương Đạt Dã cười nói: “Vừa hay trùng với lộ trình bọn cháu sắp đi.”
Crocus không nói gì, ông có lý do để nghi ngờ rằng cậu nhóc này vừa mới quyết định đường thuyền sẽ đi xong.
“Đồ ăn đã sẵn sàng!” Thụy Manh Manh bưng cái khay lớn đi tới và đặt những đĩa đồ ăn ngon hấp dẫn lên bàn.
Tom theo sát phía sau, mỗi bàn tay bưng một đĩa, dọc mỗi cánh tay cũng có một đĩa, trên bờ vai và trên đầu cũng có, loạng chà loạng choạng đến trước bàn bày thức ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận