One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 250: Khoản tiền ngoài ý muốn (2)

Chương 250: Khoản tiền ngoài ý muốn (2)
Cũng vì lo lắng chuyện này nên ông già mới phái người để ý xem khi nào đám Trương Đạt Dã trở về, sau đó vội vàng tới giải thích. Thật ra thì cuộc làm ăn này bọn họ chẳng kiếm được tí gì, thậm chí còn tổn thất nhân công.
Có lẽ bản thân Trương Đạt Dã còn chưa tự ý thức được, nhưng ông già này vừa nhận ra thực lực của bọn họ là đã đối xử với họ như với nhân vật máu mặt, hết sức cẩn trọng.
Hai người ngồi ở quán rượu một lát, ông già thử thăm dò Trương Đạt Dã, nhắc tới những gì bọn họ chứng kiến trong hành trình lần này.
Thấy Trương Đạt Dã tâm trạng vui vẻ kể chuyện ở đảo Người Cá, ông mới yên lòng hẳn, ngồi một lát rồi tạm biệt rời đi.
"Lại thêm một khoản tiền ngoài ý muốn." Trương Đạt Dã cất cặp tiền, đi lên tầng: "Cũng nên gọi Tom xuống nấu cơm rồi. Ngắm cái tượng kia mãi còn chưa chán à?"
Một phút sau, trên tầng vang lên tiếng hét thảm của Trương Đạt Dã, sau đó là tiếng rống giận:
"Á~ Chân tôi!"
"Tom! Mày rải nhiều bẫy chuột thế làm gì hả?"
"Mày phòng trộm hay phong tao?"
"Mày đứng lại đấy. Xem tao xử lý mày thế nào!"
Tom chạy từ trên tầng xuống như một làn khói. Đã biết sẽ bị xử lý thì có ngu mới đứng lại!
Lúc này, tay của Trương Đạt Dã từ tầng trên quặt qua chỗ rẽ vươn tới, bắt lấy đuôi của Tom.
Tom mải miết chạy về phía trước lại chỉ có thể dậm chân tại chỗ, cuối cùng bay vèo theo cánh tay kia, ngã vào trong phòng trên tầng.
Artoria và Thụy Manh Manh trố mắt nhìn nhau: ‘Đạt Dã (sếp) cũng không phải người thường đâu nhỉ?’
...
"Hây! Hây! Ha!"
Trương Đạt Dã đang cố gắng vươn tay về phía cái đĩa đựng bánh ngọt cách mình hai mét, nhìn như tên lừa đảo đang luyện tập dùng ý niệm điều khiển đồ vật.
Tất nhiên, mặc cho cậu cố đến đâu thì cái đĩa cũng không buồn nhúc nhích, cánh tay cũng không có gì thay đổi.
Artoria, Thụy Manh Manh, Sharkler và Tom ngồi thành một hàng, đều dùng tay trái chống má xem Trương Đạt Dã lăn qua lộn lại. Sau đó hình như cảm thấy mệt mỏi, lại đổi thành chống tay phải, động tác chỉnh tề sướng tai vui mắt.
Trương Đạt Dã tập một lúc lâu, cảm thấy nhụt chí: "Mọi người thấy cánh tay tôi vươn dài ra thật à?"
Artoria và Thụy Manh Manh gật đầu, Thụy Manh Manh bổ sung: "Chẳng những vươn dài, còn biết rẽ chỗ ngoặt cơ."
Sharkler khoát tay: "Đừng nhìn tôi, lúc ấy tôi ở trong phòng. Lúc tôi ra ngoài thì cậu đã phát điên rồi, tôi chẳng biết gì đâu."
Tom lắc đầu, ý bảo mèo cũng không nhìn thấy.
Trương Đạt Dã bất mãn: "Tom, mày là mèo trong cuộc đấy? Sao lại không biết hả?"
Tom chỉ chính mình sau lưng, lại chỉ ngón tay Trương Đạt Dã, bày tỏ lúc ấy mèo đưa lưng về phía ngài, đương nhiên không nhìn thấy rồi. Với cả ngài cũng là người trong cuộc đấy thôi?
"Tao là người trong cuộc thật, nhưng tao chỉ duỗi tay ra khỏi cửa một tí thôi mà. Cảm giác như kiểu lôi mày từ ngoài cửa vào thôi."
Trương Đạt Dã không nghi ngờ với việc Tom có thể chạy xuống đến tầng dưới chỉ trong khoảnh khắc cậu vừa vươn tay, hợp lý thôi mà. Vấn đề là rốt cuộc tại sao tay mình lại vươn dài ra được? Rốt cuộc là kỹ năng chủ động hay kỹ năng bị động?
Hay là chủ nhân nào đó của Tom cũng có tình tiết người ở trong phòng bắt đuôi Tom ở ngoài, cho nên cậu thức tỉnh kỹ năng bắt Tom tất trúng?
Có tác dụng mẹ gì đâu!
Trương Đạt Dã nhớ tới thể chất không khoa học của mình đến từ Tom: "Nào Tom, mày cầm cái đĩa bánh ngọt kia thử xem."
Tom lập tức chạy tới bưng đĩa lên đưa cho Trương Đạt Dã, lộ ra vẻ mặt cầu khen ngợi.
Trương Đạt Dã đỡ trán: "Ý tao là mày đứng yên tại chỗ đừng di chuyển, vươn dài tay ra để lấy."
Tom vỗ chân cười sằng sặc. Đùa cái gì thế, sao tay mèo lại vươn dài ra được. Không lý nào.
Tom nghiêng đầu vào phòng bếp, nó nên đi nấu cơm tối rồi.
Sau khi vào bếp, Tom chợt nhớ đến cái đĩa trong tay nên tiện tay trả lại chỗ cũ.
Mọi người nhìn cái vuốt mèo vòng từ bếp ra, đặt đĩa lại chỗ cũ rồi lại lùi về thì đều câm nín: "..."
Quả nhiên, ai nghiêm túc với chiếc mèo này thì người ấy thua.
Trương Đạt Dã ủ rũ ra mặt.
Thụy Manh Manh chớp chớp mắt: "Tôi vào bếp giúp đỡ."
Artoria nhìn Trương Đạt Dã: "Còn muốn luyện nữa không?"
Trương Đạt Dã nói: "Không luyện. Đây không phải kỹ năng có thể tập luyện."
"Ỏ." Artoria vui vẻ bưng cái đĩa về phía mình, ăn bánh ngọt trong đĩa.
Trương Đạt Dã câm nín. Tôi còn tưởng cô định an ủi tôi cơ. Thôi, vẫn nên đi luyện kiếm thì hơn.
Trương Đạt Dã vung kiếm lên xuống, Sharkler theo cậu ra sân, vung quyền theo kỹ thuật Jinbe dạy bảo.
Tuy rằng cũng không biết bàn tay cá mập ngắn nhỏ kia của hắn có thể tính là đang nắm quyền không.
"Nắm đấm công phá 1000 viên ngói!" Sharkler nghiêm túc, mỗi quyền đều lần lượt tổng kết chỗ thiếu sót của chính mình.
Trương Đạt Dã nghe hắn hô chiêu thức thì thắc mắc: "Lấy sức mạnh một tay ngăn xe điện của anh thì dù không dùng kỹ thuật cũng đâu chỉ 1000 viên ngói hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận