One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 146: Ai là mồi câu ai là cá

Chương 146: Ai là mồi câu ai là cá
"Thế cũng không đúng. Nếu mục tiêu là Tom thì chẳng lẽ không nên thừa dịp tôi rời quán rượu để ra tay à?"
Thụy Manh Manh nhắc nhở: "Trong mắt bọn chúng, tuy sếp ra ngoài nhưng tôi và Artoria vẫn ở nhà mà."
"A đúng rồi. Tôi là tên có sức chiến đấu kém cỏi nhất trong mắt kẻ địch." Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi. Trương Đạt Dã lại thắc mắc tiếp: "Nói thế cũng không đúng. Nếu tôi yếu như thế, chẳng phải chúng nên bắt tôi, sau đó ép mọi người giao Tom ra à?"
Trong thời gian ngắn, cả nhóm không thương thảo ra được ý kiến gì, chỉ có thể cho rằng hôm nay bọn chúng không chú ý tới Trương Đạt Dã ra ngoài một mình.
...
Trên thực tế, "The Unluckies" ngồi xổm trên ngọn cây đước nào đó, nghiêm trang thi hành nhiệm vụ của mình: "Theo dõi hành động của quán rượu, chờ thấy nhân ngư thì đi báo cáo."
Bởi vì không gặp nhân ngư nên bọn nó tiếp tục theo dõi, mỗi một đoạn thời gian sẽ đổi sang cây khác ngồi canh. Kỹ năng trinh sát của bọn nó rất chuyên nghiệp.
Đến chạng vạng tối, bọn nó mới về ăn gì đó, thuận tiện giao ra vài tờ giấy, bên trên vẽ Trương Đạt Dã 'một mình' ra ngoài mua sắm.
"Phù..." Nhìn mấy bức phác hoạ này, hồng trà trong miệng Mr.5 phun đầy mặt Mr.13, cũng chính là rái cá.
Đến cả cứt mũi tên này cũng nổ được, không biết gã phun nước trong miệng ra ngoài có nổ được không.
Rái cá không quan tâm những chuyện đó, nó chỉ lẳng lặng móc ra hai cái vỏ sò, trên mỗi vỏ sò chậm rãi bắn ra bốn con dao, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm Mr.5.
"Sao thấy ông chủ nhỏ kia hành động một mình mà không tới thông báo luôn?" Mr.5 đương nhiên không sợ rái cá, vỗ bàn chất vấn: "Chỉ cần bắt được cậu ta là có thể ép bọn họ giao con mèo nhỏ và nhân ngư ra cơ mà!"
Rái cá cúi đầu thu vũ khí về, giống như biết mình làm hỏng chuyện.
Đồng bạn kền kền của nó cọ cọ an ủi, tuy chính ả ta cũng góp phần phạm sai.
"Kya hahahaha, ‘The Unluckies’ phụ trách trừng phạt người khác lại làm sai chuyện, không biết sẽ tự phạt mình thế nào nhỉ!" Miss Valentine xem trò hay không chê to chuyện.
Thật ra hai con động vật nhỏ thông minh này không hề được chào đón trong tổ chức, dẫu sao cũng phụ trách trừng phạt người khác mà.
"Mr.5, đừng kích động như vậy." Mr.3 bình tĩnh nói: "Mục đích chúng ta chờ ở chỗ này là vì nhân ngư, bắt người ép hỏi là biện pháp sau cùng. Trên đời này có vô số người vì bạn không tiếc mạng sống. Cách tốt nhất là chờ nhân ngư tự mình xuất hiện."
"Vậy nếu sau này vẫn có cơ hội tương tự thì chúng ta nên làm gì? Lãng phí không công hết à?" Mr.5 hỏi: "Chính anh cũng đã nói muốn giảm bớt chiến đấu không cần thiết, ra tay nhân lúc cậu ta hành động một mình là tốt nhất còn gì?"
"Anh cho rằng là cơ hội tốt nhất, biết đâu lại là đối phương đang câu cá thì sao? Chẳng qua cậu ta dùng mồi câu sai rồi." Mr.3 nhấp một ngụm hồng trà, nở nụ cười tràn đầy tự tin: "Hừ hừ hừ... Muốn câu cá cũng phải có đủ sức câu mới được. Nếu không, chẳng may câu phải Hải Vương thì chết chắc."
...
"Đêm nay ăn Hải Vương đi!"
Trương Đạt Dã lục ra một miếng thịt to trong đống hàng hóa mình mua: "Hiếm lắm mới thấy có hàng, tôi suýt không cướp được luôn đấy."
Chỉ mỹ thực mới có thể xoa dịu nỗi buồn vì kế hoạch thất bại mà thôi. Thế nên thành viên quán rượu đều nhất trí với đề nghị của Trương Đạt Dã.
Hải Vương… ngon lắm đấy!
Hải Vương là giống loài không khoa học nhất thế giới này. Với hình thể, số lượng và sức ăn của chúng nó, không hiểu sao sinh thái vẫn bảo trì cân bằng được.
Có lẽ do số lượng, tính đa dạng và tốc độ sinh sôi của các loài đều vượt qua trái đất quá nhiều.
Đối với quán rượu ở giai đoạn này mà nói, tác dụng lớn nhất của nó là ăn ngon.
Mà đối với hai người mà thân thể còn chưa đạt tới trạng thái mạnh nhất như Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh thì chỗ lợi càng nhiều.
Sau một trận gió cuốn mây tan, mấy chục cân Hải Vương được Trương Đạt Dã tranh mua về và đủ loại đồ ăn phối hợp bị càn quét không thừa chút cặn, đến cả nước sốt trên đĩa cũng bị Tom dùng bánh bao chấm ăn sạch sẽ.
Công tác rửa bát hôm nay có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tom nuốt xuống miếng thức ăn cuối cùng, ợ một cái, trong miệng thở ra khí trắng thấy được bằng mắt thường. Nó vỗ về cái bụng tròn trịa của mình, miễn cưỡng nằm trên ghế.
Trương Đạt Dã xoa bụng mình, không biết có phải ảo giác không mà cậu cảm thấy bụng mình cũng phình lên như Tom, chẳng qua là không dễ thấy thôi.
Mỗi khi ăn quá no, cậu đều sẽ hâm mộ Artoria một phen. Cô nàng này ăn kiểu gì thì hình thể cũng không thay đổi chút nào, là thể chất dân sành ăn thèm muốn nhất.
Nhưng theo góc độ nào đó cũng sẽ khiến người ta đồng tình.
Bây giờ chính là thời gian tiêu cơm sau ăn, Trương Đạt Dã và Tom đều ườn ra trên ghế như thể xuống đất là một việc vô cùng gian nan vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận