One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 428: Năng khiếu bẩm sinh của Tom

Chương 428: Năng khiếu bẩm sinh của Tom
Ở trung tâm đảo chính là một tòa cung điện hùng vĩ, cả quảng trường phía trước và sau lâu đài đều được trồng daft-green bao quanh, đảm bảo rằng cung điện sẽ không bị thú dữ tấn công.
Sư Tử Vàng cũng để lại một số lượng lớn mãnh thú trên hòn đảo nơi hắn sinh sống.
Hòn đảo được bao bọc bởi ba mặt biển và một mặt lơ lửng trên không. Nhìn sơ bộ, diện tích mặt nước biển không nhỏ hơn diện tích của hòn đảo, hẳn là được dùng để sau này tập hợp hạm đội, thuận tiện cho Sư Tử Vàng đối phó với các năng lực giả khác.
Brook cảm thán: “Ngài Shiki thật đáng kinh ngạc, có thể khiến một hòn đảo lớn thế này lơ lửng trên không trung. Hơn nữa, rõ ràng ngài ấy bị biển cả nguyền rủa do ăn trái ác quỷ trở thành năng lực giả, vậy mà vẫn chuyển dời được cả nước biển ở xung quanh.”
Trương Đạt Dã nói: “Không cần dùng kính ngữ với người như thế.”
“Sếp Dã, có một con tinh tinh lớn đang tiến về phía chúng ta.” Diệp Ngôn truyền lại tin tức Tùy Phong Nhĩ hóng được.
“Tinh tinh?” Trương Đạt Dã nhìn quanh nhưng không thấy con tinh tinh nào, chỉ nghe thấy tiếng trống nổi “tùng tùng tùng”.
Mọi người nhìn về nơi tiếng động phát ra, thấy xa xa trên sườn đồi có một vật thể không xác định vừa đi vừa tự đấm ngực mình, cuối cùng còn phát ra tiếng gầm dã thú rất dũng mãnh.
Vật đó đội chiếc mũ hoa nhỏ trên đầu, mặc áo màu hồng, quần đi biển màu xanh lá cây và đeo một cặp kính tròn nhỏ trên sống mũi.
Trương Đạt Dã buồn bực: “Rốt cuộc đó là tinh tinh hay bà ngoại của Sư Tử Vàng thế?”
Sharkler nói: “Tinh tinh đấm ngực là có ý khiêu khích nhỉ? Nó muốn đánh nhau với chúng ta à?”
Tinh Tinh Scarlet tiếp tục đấm ngực rất có tiết tấu, mặt đất hơi lay động, tiếng gầm rú của thú dữ vang lên từ mọi hướng, đủ loại mãnh thú tụ tập xung quanh sườn đồi.
Khi Scarlet gầm lên, bầy thú dữ giương nanh múa vuốt hoặc lộ ra sừng nhọn trên đỉnh đầu xông về phía đám người Trương Đạt Dã.
“Xem ra không phải hành động khiêu khích mà là một lời triệu hoán. Con này chắc là sếp lớn của toàn bộ dã thú trên đảo này.” Trương Đạt Dã rút một thanh kiếm ra.
Dù phong cách chiến đấu của cậu khá là lộn xộn và còn nhiều loại vũ khí để ứng phó với các tình huống khác nhau thì cũng đều do cậu tự nghĩ lung tung. Thủ đoạn tấn công mạnh nhất của cậu đến giờ vẫn là kiếm thuật do Artoria dạy bài bản.
Artoria và Thụy Manh Manh cũng lấy kiếm của mình ra, nhiều mãnh thú như vậy chắc không cần ẩn giấu thực lực như trước.
“Lúc này vẫn nên để nó ra sân đi.” Sharkler đưa tay lên miệng hô lớn: “Cá mập khổng lồ siêu cấp!”
Một chiếc vây lưng khổng lồ cắt xuyên mặt đất từ xa lặn tới, hất tung không biết bao nhiêu mãnh thú trên đường đi, cuối cùng lao lên khỏi mặt đất đến trước mặt Sharkler.
Chẳng trách hắn lại thích để Cá mập khổng lồ lên sân khấu như vậy, phải nói là ngầu đét lại bá đạo.
“Cửa khoang lái đã mở!” Sharkler nhìn về phía Perona: “Em có muốn đi chung không? Bên trong tương đối an toàn.”
Perona nhăn nhó: “Nếu… nếu anh đã ngỏ lời, vậy thì đi chung đi.”
Diệp Ngôn nhào tới ôm đùi Sharkler: “Đại ca! Đưa thằng em đi chung với! Em cũng không giỏi cận chiến!”
“Không phải cậu muốn trở thành át chủ bài trong giới ngự sử à? Sao có thể tùy tiện trốn tránh chiến đấu chứ.” Sharkler kéo lê Diệp ngôn đi hai bước.
Nhưng Brook lại ôm chầm lấy cái đùi còn lại của Sharkler: “Đưa cả tôi theo với, kẻ hèn này không giỏi đối phó với mãnh thú to lớn đâu! Với lại… ai chẳng muốn thử ngồi vào người máy cỡ lớn một lần chứ?”
Không dễ gì mới vứt bỏ được hai cây kẹo kéo, Sharkler và Perona cùng nhảy vào cửa khoang: “Mượn lời của Kuwajiro để tặng cho hai người: Là đàn ông thì nên lẳng lặng mà chiến đấu!”
Cá mập khổng lồ tiến về phía trước, đâm thẳng vào giữa bầy mãnh thú.
Lúc này vẫn là Tom sợ hãi nhất. Nó luôn bị ám ảnh bởi những động vật to lớn hơn mình, mỗi lần ra tay đều do bị ép đến không còn cách nào, vừa đánh vừa chạy vân vân. Giờ phải đối mặt với nhiều mãnh thú như vậy, Tom cuống quýt cà kê.
Trương Đạt Dã nhắc nhở: “Hay mày thử dùng súng săn xem thế nào? Không được thì dùng đại bác, pháo hoặc là bom.”
Tom ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, nó lấy một khẩu súng săn ra, nhắm ngay… con tinh tinh Scarlet.
Cái con này trông quá lòe loẹt, không ăn nhập gì với bầy mãnh thú, quá bắt mắt, Tom nhắm chuẩn vào nó và bắn bùm bùm bùm liên tục.
Nhưng khả năng bắn súng của thợ săn Tom cực kỳ tầm thường, lúc nó đi săn vịt trời thì bắn hơn mười phát đạn cũng chỉ miễn cưỡng làm trầy vai của một con vịt con.
Lần này, nó bắn liên tiếp hơn hai mươi phát súng mà phát nào phát nấy cũng chỉ sượt qua mục tiêu, một phát đạn duy nhất trúng vành mũ của Scarlet, hất tung chiếc mũ trên đỉnh đầu nó và tặng cho con tinh tinh kiểu tóc bổ luống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận