One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 524: Đầu mối về kho báu (3)

Chương 524: Đầu mối về kho báu (3)
Trương Đạt Dã xoa nhẹ đầu Tom, cười nói: "Không phải cho chúng ta ăn, tao chỉ bỗng nhiên muốn làm gì đó."
Hai con động vật tổng cộng mấy nghìn cân thịt, người của trạm Xám bây giờ không đông lắm, đủ cho toàn bộ bọn họ cùng ăn đến khi hỏng thì thôi.
Tom lưu luyến không rời theo Trương Đạt Dã và Artoria đi về phía cửa thành.
Không chờ bọn họ đi xa, mười mấy người vây lấy hai con mồi, sau đó... Vung tay.
Nghe được tiếng mắng chửi và tiếng kêu gào thảm thiết sau lưng, bước chân Trương Đạt Dã khựng lại, xoay người thấy được gần như toàn bộ mọi người đều đỏ cả mắt. Cậu bất đắc dĩ nói:
"Đủ tất cả mọi người chia nhau mà. Cần gì tham lam đến mức ấy?"
Trương Đạt Dã suy tư 3 giây xem có nên chia phần luôn cho họ không, nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Dù có chia đều chăng nữa, chờ cậu đi rồi vẫn sẽ lao vào tranh cướp mà thôi.
"Đạt Dã, trông cậu sầu muộn thế." Artoria xem hết đầu đuôi ngọn nguồn, cũng không cảm thấy Trương Đạt Dã đã làm sai cái gì.
"Tôi hơi buồn, nhưng không sao cả. Vừa rồi tôi chỉ muốn làm gì đó cho mấy người tội nghiệp kia. Giờ làm xong rồi, mình về thôi." Trương Đạt Dã cảm thấy những người này đáng thương cũng có chỗ đáng trách. Có lẽ thứ họ thiếu không phải thức ăn, mà là một vị quốc vương tốt.
Đó không phải chuyện cậu bận tâm nổi. Cậu còn không lỗ mãng đến mức lật đổ cả quốc gia chỉ vì đồng tình vài người này. Muốn bận tâm chuyện ở đây cũng nên là Garp mới phải.
Sau khi về thuyền, mọi người kiểm kê lại nguyên vật liệu lần cuối, đặc biệt là đồ ăn đạt tới mức dự trữ tối đa thì mới chính thức ra khơi.
Lúc gần đi, đội trưởng đội tuần tra còn cố ý tới đưa tiễn, cả hắn và hai tên lính nọ đều nhiệt tình từ tận đáy lòng, mời bọn họ sau này thường xuyên ghé chơi.
Đi xa khỏi vương quốc Goa, Trương Đạt Dã còn một việc nhớ mãi không quên: "Quý tộc nhỏ bị chúng ta chơi có vẻ kém cỏi nhỉ. Bao nhiêu ngày thế rồi mà không nảy sinh ý định báo thù à?"
Diệp Ngôn nói: "Dù gì mình cũng vừa lên báo mà, hơi tra một thoáng là biết mình không dễ chọc. Người kia không trở mặt tại chỗ ngay lúc đó chứng tỏ có tí đầu óc còn gì, không dám hành động thiếu suy nghĩ là bình thường."
Carla tựa vào lòng Wendy: "Sao em cảm giác như anh mong đợi người ta tới trả thù thế."
"Ừ, anh hy vọng bọn họ thuê hải tặc gì đó tới báo thù chúng ta. Đến lúc đó có thể kiếm chút tiền truy nã, anh còn tiện thể luyện tay nữa." Trương Đạt Dã nhịn phát điên rồi, bị Garp dần cho lâu như vậy cũng nên đến lúc cậu xử đám gà mờ biển Đông chứ.
Tiếc là nguyên ngày từ lúc ra khơi đến đêm đều rất an bình, Trương Đạt Dã chỉ có thể ở trên thuyền đánh bao cát, cọc gỗ vân vân để luyện Haki vũ trang và ám năng lượng.
Thỉnh thoảng cũng sẽ đồng ý yêu cầu của Diệp Ngôn, làm bao cát cho cậu ta tập. Mục tiêu huấn luyện tiếp theo của Diệp Ngôn chính là đánh cho Trương Đạt Dã trong trạng thái Tekkai cảm thấy đau.
Loại huấn luyện này làm Diệp Ngôn cảm thấy vừa đau tay vừa đã nghiền, thường xuyên nở nụ cười méo mó, làm Trương Đạt Dã nhột hết cả lòng mề.
"Cậu sẽ không thức tỉnh sở thích kỳ quái gì đấy chứ hả? Tôi không làm nữa đâu!" Trương Đạt Dã cảm thấy nên cách xa cậu ta. Nói thế nào Diệp Ngôn cũng tính là một nghệ thuật gia theo đuổi hành vi nghệ thuật, người thường khó mà thừa nhận được tâm tính của những người như thế.
"Đừng mà, tôi thêm tiền!" Diệp Ngôn thử níu giữ, tìm đâu ra chuyện tốt như việc danh chính ngôn thuận dùng ông chủ làm bao cát chứ hả.
"Cậu nghèo rớt mùng tơi, tiền đâu ra bù cho tôi!"
"Tôi dạy anh chiêu thức của Người Cầm Canh! Dù sao anh sớm muộn sẽ có ngày đạt được chân khí như tôi, học trước càng tốt chứ."
Thế là Trương Đạt Dã có thêm chương trình học mới. Chùy định giờ vân vân cũng khá là hấp dẫn.
Cho nên giờ cậu cần luyện tập Haki vũ trang, ám năng lượng, ma pháp chữa thương của Wendy, kỹ năng nghề Cầm Canh của Diệp Ngôn, kiếm thuật, huấn luyện thể năng cơ bản, còn cả Geppo của Lục Thức nữa.
"Đã bảo đi du lịch thế giới một vòng cơ mà. Sao mình càng du lịch càng bận thế này?" Trương Đạt Dã vất vả một ngày nằm trên giường, vừa nảy ra ý nghĩ ấy đã chìm vào ngủ say.
Tom nghiêng đầu, bọc chăn nhỏ nằm xuống cạnh Trương Đạt Dã, vươn tay tắt đèn đầu giường, cũng rơi vào mộng đẹp.
Việc cần làm đầu tiên mỗi sáng sau khi ngủ dậy: Bơm hơi cho Tom (Bơm vật lý).
Mỗi lần bơm thừa một hơi đều phải nói tiếng xin lỗi.
Trương Đạt Dã tóm lấy bong bóng hình Tom đang bay tán loạn, chờ nó ngây ngốc khôi phục dáng mèo bình thường thì một ngày mới chính thức bắt đầu.
Khi Trương Đạt Dã dẫn theo hai loli và một mèo nhỏ vừa tập thể dục sáng sớm vừa chờ bữa sáng, một con hải âu giao báo quanh quẩn đậu lên mũi thuyền, vừa thấy rõ Carla thì rất nhạy bén nhảy ngược ra sau một bước nhỏ, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận