One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 649: Giết tao đi! Nhất trí (3)

Chương 649: Giết tao đi! Nhất trí (3)
Genzo đứng bên cạnh Bellemere quan sát Wendy dùng ma pháp chữa thương một lúc, sau đó mới đến trước mặt Trương Đạt Dã, trịnh trọng cúi đầu: “Cảm ơn ngài kịp thời ra tay, nếu không thì cái làng này đã không ổn rồi. Vô cùng cảm ơn.”
Nojiko và Nami cũng chạy tới, giòn giã nói: “Cảm ơn mọi người vì đã cứu Bellemere.”
“Không cần khách sáo.” Trương Đạt Dã xua tay, sau đó nói với Genzo: “Làm phiền chú tìm vài đoạn dây thừng đến đây, chúng tôi muốn trói đám người này lại để đề phòng, sau đó kéo chúng tới bờ biển bên kia chờ hải quân đến tiếp nhận.”
“Vâng! Tôi sẽ lập tức vào làng tìm người giúp một tay.” Genzo đáp: “Đúng rồi, bên chỗ bờ biển có một con quái vật rất lớn…”
“Đó là con mồi của tôi, bữa trưa sẽ ăn.” Artoria đứng ra tuyên bố chủ quyền.
“Con… con mồi? Ăn á?” Genzo hơi bối rối, cô bé này nói ngược rồi phải không?
Artoria ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu muốn mở tiệc thì tôi có thể chia cho mọi người một nửa.”
“Ý của tiểu thư là con quái vật kia đã bị đánh bại ư?” Genzo ngạc nhiên, thấy Artoria gật đầu thì lập tức nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ bảo mọi người chuẩn bị tiệc ngay, tối nay ăn mừng một phen!”
“Quá tốt rồi.” Nojiko và Nami vui vẻ nhảy dựng lên.
Nhà các cô rất nghèo, nghèo đến mức Nami còn chẳng có nổi một bộ quần áo mới. Hàng năm khi cô cao lên đều mặc quần áo cũ của Nojiko sửa lại.
Họ nghèo đến mức lúc ăn cơm thường xuyên chỉ có phần của hai người, Bellemere thì tùy tiện ăn vài quả quýt cho qua bữa. Cô nói làm như vậy có thể giữ cho làn da bóng láng căng mịn, nhưng Nami lại chú ý thấy tay của Bellemere dần ngả màu vàng.
Cái nghèo khiến Nami thỉnh thoảng sẽ nghĩ, phải chăng chỉ cần không có mình và Nojiko thì Bellemere sẽ sống rất tốt.
Nếu không trải qua sự kiện lần này khiến Nami hiểu ra Bellemere thật sự coi hai người như con gái mà chăm sóc, Nami thậm chí còn có suy nghĩ lén bỏ nhà rời đi.
Hiện giờ thì tốt rồi, Bellemere không bị sao, dân làng còn tổ chức tiệc lớn, các cô sẽ có đồ ăn ngon, đương nhiên đều vô cùng vui vẻ. Niềm vui của hai cô bé cực kỳ đơn giản.
“Xong rồi.” Giọng nói của Wendy vang lên, ánh sáng màu lục trên tay biến mất: “Chỉ cần vệ sinh sạch nữa là được, mấy ngày này xin hãy chú ý nghỉ ngơi.”
Bellemere cười nói cảm ơn: “Cảm ơn cô, Wendy đúng không? Đúng là năng lực lợi hại.”
Wendy ngượng ngùng nói mấy câu như không cần khách khí.
“Ái chà, tiểu thư Bellemere…” Brook hơi cúi người, nhấc chiếc mũ dạ nhỏ trên đầu lên: “Xin hỏi có thể cho tôi xem quần lót của cô một chút được không?”
Bellemere đang vui vẻ trò chuyện với Wendy, nghe được nửa câu đầu của Brook thì mỉm cười nhìn hắn.
Nhưng khi nghe đến nửa câu sau, cô lập tức đổi thành vẻ mặt hung ác, gầm lên: “Ai muốn cho anh xem món đồ ấy hả tên biến thái kia!”
Rầm! Bellemere tung một quyền đánh Brook bay ra ngoài.
“Úi.” Wendy giật nảy mình, đây là người dì dịu dàng lúc nãy đấy ư?
Tom trốn sau lưng Trương Đạt Dã run lẩy bẩy, người phụ nữ này thật hung dữ.
“Yoho~ Yohohoho.” Brook cuộn người dưới đất, trán sưng lên một cục u đỏ bừng, còn đang bốc khói nữa chứ: “Tiểu thư Bellemere thật là nhiệt tình…”
Trương Đạt Dã thấy cảnh này thì khẽ gật gù. Đúng rồi, quả nhiên Đại Ma Vương Nami băng Mũ Rơm học hỏi từ Bellemere, gia đình có truyền thống rồi nha.
Bellemere xuống tay xong mới sực nhớ ra bộ xương khô biến thái này cũng xem như ân nhân của mình, đánh người ta như vậy hình như không ổn lắm. Cô đi tới trước mặt Trương Đạt Dã: “Rất xin lỗi, vừa nãy tôi đã quá thất lễ. Tôi vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của mọi người, nhưng yêu cầu kia thì…”
Trương Đạt Dã nói: “Không sao đâu, gặp phải tên biến thái như vậy thì cô cứ việc đánh hắn. Cô mà không động tay thì tôi cũng động chân ngay ấy mà.”
Rất nhanh sau đó, Genzo và các dân làng đẩy xe ba gác chứa dây thừng chạy tới.
“Là thật đấy, vỏn vẹn năm người mà đánh bại 100 người cá.”
“Không hổ là đoàn du lịch Hope.”
Các dân làng đã biết thân phận của nhóm Trương Đạt Dã, sau khi sợ hãi thán phục một hồi, họ nhanh tay nhanh chân giúp trói đám người cá lại.
Bác sĩ già Nago thấy đám người cá mình đầy thương tích thì hỏi: “Không cần xử lý miệng vết thương của bọn họ à?”
“Không cần lãng phí thuốc đâu ạ.” Trương Đạt Dã nói: “Bọn chúng thuộc ‘chủng tộc cao cấp’ tộc người cá mà, tố chất cơ thể rất chi là đáng gờm. Nếu tên nào toi đời vì chút vết thương nhỏ ấy thì không xứng làm người cá đâu ạ.”
“Mày gọi cái này là vết thương nhỏ á?” Có người cá tỉnh lại nghe được Trương Đạt Dã nói vậy thì tức khắc ngất đi lần nữa.
Bác sĩ Nago không nói gì thêm. Vừa rồi ông chỉ buột miệng hỏi vậy theo thói quen của bác sĩ thôi, chứ thật ra ông cũng chẳng có cảm tình gì với mấy tên này.
Bởi vì cái gọi là ‘sức mạnh cơ bắp gấp 10’ nên các dân làng đã mang tới rất nhiều dây thừng, cẩn thận trói từng tên người cá lại. Sau khi đảm bảo chúng khó mà thoát được thì mới tống lên xe ba gác lôi đi. Mấy người trong số đó có tay nghề cực kỳ thành thạo, trói bạch tuộc Hatchan rất độc đáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận