One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 359: Tom, xem kìa, vị kia là Tom đấy (1)

Chương 359: Tom, xem kìa, vị kia là Tom đấy (1)
Mặt khác, họ cũng lo lắng những con tàu chiến kia tấn công thuyền Tư Pháp xong sẽ nhắm họng pháo vào thành phố?
Lại có một số ít người thấy những con tàu chiến kia khá quen mắt, chẳng qua tạm thời không nhớ ra mình từng nhìn thấy chúng ở đâu.
Hỏa lực của đám tàu chiến này thật sự khá mạnh, mặc dù Hope Diamond chỉ bị lan tới thôi mà mọi người vẫn cảm thấy áp lực phòng thủ lớn hơn cả khi chính diện giao chiến với nhóm hải tặc của Foxy.
Lớn đến mức ngay cả Tom cũng thay đổi quần áo của kiếm khách, dùng kiếm của mình đi xiên đạn pháo thành xâu mứt quả.
Có điều, áp lực cũng chỉ xuất hiện chút xíu vào lúc ban đầu mà thôi.
Sau khi ngăn cản được đợt tấn công bất ngờ đầu tiên, mỗi lần Artoria vung thanh kiếm lóe ánh vàng của mình lên là có thể chém ngang một con tàu chiến.
Sau khi Sharkler tiến vào chiến trường cũng có thể đục thủng đáy tàu ngay từ dưới nước.
Lại thêm pháo kích đến từ thuyền Tư Pháp, hạm đội hơn ba mươi con tàu chiến nhanh chóng không trụ nổi.
“Cái tên kiếm sĩ kia làm gì mà khủng dữ vậy?”
“Chú ý dưới nước, dưới nước có người!”
“Không ổn rồi, đi mau, lái tàu đến đảo Scrap sau đó lập tức rút lui.”
“Khà khà, muốn rút lui đi đâu vậy?” Chúng Cờ yêu hóa thân thành màn sương mù màu xanh lá ngưng tụ ra thực thể, cười xấu xa rồi đánh ngất xỉu hết những người muốn chạy trốn.
Một trận phục kích cứ như vậy cấp tốc hạ màn, phía mai phục tuy chiếm ưu thế về số lượng tàu chiến nhưng lại bị xử lý dễ như trở bàn tay.
“Khốn thật! Con thuyền kia ở đâu nhô ra thế? Sao lại mạnh đến vậy?” Spandam trốn ở một góc nào đó rình coi tức giận tới mức đánh rơi vỡ cả ống nhòm. Nhớ đến lá cờ có hình khuôn mặt mèo tươi cười treo trên Hope Diamond, hắn dậm chân một cái:
“Treo lá cờ đó là đang cười nhạo mình à? Khốn kiếp thật, kế hoạch của mình rất hoàn hảo cơ mà.”
“Xin hỏi kế hoạch của mày là gì vậy?”
“Đương nhiên là vu cáo phòng làm việc của Tom tấn công thuyền Tư Pháp, sau đó bắt bọn họ…” Spandam thuận miệng trả lời, được nửa câu mới chợt giật mình nhìn con quái vật đầu chim thân người trước mắt: “Mày là đứa nào? Mày tới từ bao giờ?”
Kim Nhị Bằng cười tủm tỉm, dùng nắm đấm trả lời câu hỏi của hắn rồi kéo Spandam đã ngất xỉu quay trở lại con tàu chiến mà Sharkler và chúng Cờ yêu vừa chiếm tạm, cũng là con tàu chiến duy nhất còn hoàn chỉnh nổi trên mặt biển lúc này.
Đám Cờ yêu chất vấn: “Ai đây? Đáng để cho mày bay đi mà không nói tiếng nào hả? Có phải mày lại ăn bơ làm biếng trốn việc đúng không?”
“Xùy, tao lười biếng trong lúc chiến đấu bao giờ hả? Anh đây vừa lập công lớn đấy.” Kim Nhị Bằng chỉ vào mắt mình, đắc ý nói: “Tao liếc mắt đã thấy thằng cha này đang lén lút trên bờ. Tao bay qua đó, quả nhiên phát hiện ra hắn chính là kẻ chỉ huy những người này.”
“Đỉnh, đỉnh thật.” Sharkler tán thưởng rồi lập tức phá hủy hết vũ khí trên tàu chiến, hạ buồm xuống, ra hiệu bọn họ đã khống chế được con tàu này, chiến đấu kết thúc.
Trương Đạt Dã thấy hành động của Sharkler thì gọi với lên thuyền Tư Pháp: “Thượng tá Soshou ơi, tình hình bên kia đã giải quyết xong. Anh có cần qua đó để tiếp nhận tội phạm không?”
Lúc này những binh sĩ hải quân ở trên thuyền Tư Pháp còn đang ngẩn ngơ. Tình hình chiến đấu lần này sai sai. Sao vừa bắt đầu đánh nhau thôi lại bỗng nhiên kết thúc rồi?
Hẳn ba mươi con tàu chiến với hỏa lực cực mạnh đấy nhé, chúng tôi thoáng cái thương vong mấy chục người, đang định bảo vệ ngài thẩm phán rút lui thì các người lại nói với chúng tôi rằng đánh thắng rồi? Còn bắt sống tất cả phạm nhân nữa chứ?
Sáng nay ngài thẩm phán còn giao cho đám chúng tôi phải bảo vệ cẩn thận những người bạn nhỏ thú vị của ngài ấy, nhưng bây giờ thì… Sức chiến đấu của những người bạn nhỏ này hơi cao quá mức thì phải?
Nghe giọng nói của Trương Đạt Dã, thượng tá Soshou mới như thể bừng tỉnh từ trong cơn mơ: “Ừm, ờ nhỉ… Đúng rồi, lái tàu qua đó đi, bắt giữ phạm nhân.”
“Lần này may mà có các vị, thay mặt cho mấy trăm người lính và quan chức trên thuyền Tư Pháp, tôi muốn cảm ơn các vị.” Thẩm phán già trịnh trọng bỏ mũ xuống, khom mình cúi chào.
Lần này thuyền Tư Pháp có thể an toàn một phần là nhờ nhóm của Trương Đạt Dã đã nhanh chóng đánh tan hạm đội không rõ này, một mặt khác là nhờ có con tàu hải tặc chặn bớt phần lớn đạn pháo.
Mà bọn họ lại nhận được con tàu hải tặc từ trong tay nhóm Trương Đạt Dã, cho nên công lao này phải ghi cho họ, Foxy đành khóc ngất trong ngục giam.
“Đây là việc chúng tôi nên làm mà.” Trương Đạt Dã khách sáo vài câu, thận trọng tiếp nhận lời cảm ơn, lý do thoái thác về cơ bản không khác là mấy so với khi ứng phó với trung tá T-Bone ở Sabaody.
Lúc này khu vực giữa đội lính hải quân trở nên hơi rối loạn, bọn họ thấy đám Cờ yêu toàn thân màu xanh thẫm, hình dáng kỳ quái thì không dám đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận