One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 386: Tình cờ gặp người kỳ quái (2)

Chương 386: Tình cờ gặp người kỳ quái (2)
“Ở đây có nhiều người đóng vai yêu ma quỷ quái lắm, anh có thể đóng vai Người Cầm Canh, diễn đúng bản sắc của mình, hàng yêu trừ ma.” Trương Đạt Dã đưa ra kiến nghị không đáng tin chút nào, lại còn tự tìm lý do chính đáng cho bản thân: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà. Với cả đóng vai chính mình mới là việc khó khăn nhất.”
“Mặc dù biết cậu đang nói nhảm nhưng nghe cũng có phần triết lý.” Diệp Ngôn từ chối: “Nhưng trong thế giới này không có Người Cầm Canh, nghệ thuật cũng không thể tách rời hoàn toàn với hiện thực phải không?”
Bọn họ vừa đi vừa xem những màn trình diễn lộn xộn, đôi khi còn tham gia vào các trò chơi nhỏ thú vị bên đường như: ném vòng, nện búa tạ… Thực ra bọn họ có cảm giác như đang bắt nạt người ta vậy.
Chẳng qua chút cảm giác tội lỗi trong lòng bọn họ nhanh chóng tiêu biến. Sau khi phát hiện người ta đã làm giả đạo cụ, việc thắng được càng nhiều phần thưởng từ những người đó khiến cảm giác như bọn họ đang làm việc nghĩa vậy.
Diệp Ngôn phái các Cờ yêu đi nghe ngóng hồi lâu nhưng không có thông tin đáng giá nào, Trương Đạt Dã tưởng rằng hôm nay sẽ không thu hoạch được gì nhưng không ngờ lại nhìn thấy một vài trang phục trông khá quen thuộc giữa một nhóm người mặc đồ kỳ quái.
Một người cao khoảng hơn năm mét, trên đầu đội trang sức lông vũ trông rất khoa trương, trên mặt có hai sọc đỏ, khoác áo choàng màu đỏ.
Người còn lại mặc trang phục màu vàng, quấn hai sợi xích quanh người, đặc điểm nổi bật nhất là mái tóc được phân bố đều quanh đầu như một chiếc quạt điện, khi nhếch môi lên thì có thể nhìn thấy một khuôn mặt chú hề đơn giản được vẽ trên răng.
Hai mắt Tom sáng lên như bất chợt có linh cảm khi nhìn thấy hai người này, nó lôi trang phục tù trưởng bộ lạc ra mặc vào, cầm một ngọn giáo dài, dùng tay kia vỗ vào miệng phát ra tiếng kêu quái dị: “Ô~...”
Hai người này đều là người của gia tộc Donquixote, bộ phận cốt cán nhất Diamante và chiến binh Buffalo.
Tiếng kêu kỳ lạ của Tom đã thu hút sự chú ý của bọn họ, một con mèo có độ nhận diện cao như vậy, chắc hẳn là con mèo được vẽ trên lá cờ đoàn lữ hành Hope mà báo đã đưa tin.
Hai người đi tới đứng chắn trước mặt đám Trương Đạt Dã.
“Đúng là rất dễ tìm.” Diamante nở một nụ cười khó hiểu: “Vậy tôi nên gọi các người là ‘Quán rượu Đạt Dã’ hay là ‘đoàn lữ hành Hope’ đây?”
“Ủa? Hai người biết rõ bọn tôi như vậy, chẳng lẽ là fan hâm mộ à?” Diệp Ngôn vuốt tóc ra sau, tự luyến: “Rõ ràng là chúng tôi vẫn chưa chính thức biểu diễn mà đã có người hâm mộ đuổi tới rồi. Lại đây lại đây, xem như hai người may mắn, đây là lần đầu tiên tôi ký tên tặng cho người ta kể từ khi đến thế giới này đó.”
Diệp Ngôn lấy một cây bút và cuốn sổ trong túi ra, sau khi ký tên mình thật to thì xé hai trang đưa cho Diamante và Buffalo.
Điểm khôi hài chính là Diamante và Buffalo lại rất phối hợp, tiến tới gần và nhìn ngắm tờ giấy thật kỹ.
“Viết gì mà tôi đọc không hiểu.” Buffalo nói với giọng điệu ngu ngơ, hắn lật ngược lật xuôi tờ giấy, thậm chí không biết đầu nào là đúng.
Diamante cũng không hiểu.
Chuyện này cũng không thể trách bọn họ được, dù khi đến đây Diệp Ngôn đã nhận được gói ngôn ngữ, nhưng khi cậu ký tên thì vẫn theo thói quen viết chữ Hán.
Diệp Ngôn nhìn dáng vẻ của hai người thì tự nhiên nói: “Vẫn chưa hài lòng ư? Người hâm mộ nhiệt tình thật đấy, vậy thì chụp chung một tấm ảnh đi. Sếp Dã có mang máy ảnh không?”
“Mang thì có mang… Mà cậu từ từ đã, sao tự nhiên giơ ngón tay hình chữ V rồi? Tom nữa, đừng có hóng hớt.”
Trương Đạt Dã dùng một tay kéo Diệp Ngôn lại, tay kia xách Tom trở về rồi nói với Diamante và Buffalo: “Còn hai người, sao cứ phối hợp với cậu ấy thế? Thân lắm hay gì?”
Diệp Ngôn cảm thấy Trương Đạt Dã nhéo cánh tay mình mới nhận ra hai người này có vấn đề. Cậu lập tức đưa tay ra sau lưng ra hiệu cho những người khác.
“E hèm.” Diamante hơi xấu hổ, tiện tay ném tờ giấy có chữ ký của Diệp Ngôn đi. Theo thông tin hắn điều tra được thì trong quán rượu chỉ có hai cô gái, một chàng trai, một người máy và một con mèo, bây giờ lại có thêm một thiếu niên có nốt ruồi lệ, một bộ xương người và một cô bé tóc hồng.
Nhưng Diamante không để tâm nhiều đến những người mới có dáng vẻ yếu đuối này, hắn tiếp tục nói: “Có vẻ như cậu biết bọn tôi?”
“Diamante - thành viên cốt cán của băng hải tặc Donquixote, số tiền truy nã là 9900 vạn Belly. Các thông tin khác chưa rõ.” Sharkler nói hết các tin tức vừa kiểm tra được, một mặt để trả lời các câu hỏi, mặt khác để nhắc nhở đồng bạn.
“Ái chà chà! Là người máy à? Tuyệt!” Buffalo hiểu sự lãng mạn của cánh mày râu, chỉ là hơi bất mãn với việc Sharkler không nói ra thông tin của mình: “Nhưng sao cậu không có thông tin của tôi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận