One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 267: Muốn uống rượu chùa (2)

Chương 267: Muốn uống rượu chùa (2)
"Đúng đấy thầy Jinbe, Tom nấu ăn ngon lắm đấy."
"Ha ha, chỉ có thể chờ lần sau lại nếm thử thôi. Đồng bạn của lão phu vẫn còn đang chờ tại bến tàu, ở đây lâu quá sẽ khiến bọn họ chờ sốt ruột."
"À, là do tôi sơ sảy, lẽ ra nên mời đồng bạn của anh tới làm khách luôn mới phải." Trương Đạt Dã không chú ý tới khi hắn nói ra những lời này, mặt mày đám khách hàng nhà mình đều khá là vặn vẹo.
Một Jinbe vẫn còn ở trong phạm vi bọn họ thừa nhận nổi. Dù sao Thất Vũ Hải cũng coi như đồng minh của Chính Phủ Thế Giới, một nửa người mình. Nhưng nếu bảo bọn họ một lúc đối mặt với toàn bộ băng hải tặc Mặt Trời thì vẫn là tính tiền sớm rồi đi luôn cho lành.
Jinbe nhạy bén chú ý tới vẻ mặt của khách hàng trong quán rượu thay đổi, chỉ cười đáp: "Tôi sẽ truyền đạt lại ý tốt của cậu với mọi người. Nhưng loại chuyện này cũng không cần vội, sau này chắc chắn còn cơ hội."
"Vậy cũng tốt." Lần này Trương Đạt Dã chú ý tới các khách hàng thở phào nhẹ nhõm, quyết định không miễn cưỡng nữa.
"Keimi, Papug." Jinbe gọi.
"Dạ!" Keimi để Jinbe bế mình đặt lên vai, Papug tự nhảy tới bả vai còn lại của Jinbe.
"Hẹn gặp lại anh Đạt Dã, chị Manh Manh..." Keimi vẫy tay.
"Hẹn gặp lại Keimi, Jinbe!"
Chờ đến khi đám Trương Đạt Dã tiễn Jinbe đi rồi, khách hàng của quán rượu mới kịp phản ứng: "Sao lại để anh ta dẫn Keimi -chan đi? Ông chủ nhỏ bị uy hiếp à?"
"Không phải. Keimi là nhân ngư mà, phải theo Jinbe về đảo Người Cá chứ." Giọng của Trương Đạt Dã nghe như đang nói một chuyện hết đỗi tầm phào.
"Cái… gì… cơ?"
"Keimi -chan là nhân ngư á?"
"Sao không nói cho bọn này sớm một chút?"
"Tôi nói rồi mà." Trương Đạt Dã vô tội trả lời: "Chẳng phải tôi bảo với mọi người rằng Keimi được bạn tôi đưa tới, nhờ tôi chăm một lúc à? Jinbe chính là người bạn tôi nói đấy, đứa bé anh ấy đưa tới có thể là trẻ con bình thường hay sao?"
Vừa dứt lời, Trương Đạt Dã thấy rất nhiều người đều có dấu hiệu hóa màu xám trắng. Thế là cậu thản nhiên bồi thêm một đao: "Từng có một vị nhân ngư chân thành đứng trước mặt mấy người, mấy người lại không biết quý trọng. Chỉ khi mất đi mới hối hận không kịp..."
"Đủ rồi ông chủ nhỏ, xin đừng nói gì nữa!"
"Giấc mộng của chúng tôi! Mỹ nhân ngư của chúng tôi!"
Nhưng công việc của Trương Đạt Dã còn chưa hoàn thành, sao có thể bỏ qua cho bọn họ. Cậu nói tiếp: "Đều tại mấy người yếu quá, thấy Jinbe là sợ chết khiếp, làm người ta quan tâm tới ý kiến của mọi người, không chịu dẫn các thuyền viên lên đây."
Mọi người cảm thấy không có vấn đề gì, không mang theo thì thôi, đằng nào cũng toàn dám hải tặc người cá. Không gặp cũng có sao đâu?
Trương Đạt Dã tiếc rẻ: "Rõ ràng trên thuyền của Jinbe còn có nhân ngư trưởng thành hơn Keimi rất nhiều. Xem ra không có cơ hội giới thiệu cho mọi người với người ta rồi."
“Nhân ngư…”
"... Trưởng thành hơn Keimi -chan rất nhiều?"
"Chắc không phải cậu chủ quán đang lừa bọn này đấy chứ?"
Trương Đạt Dã giơ ngón tay lên: "Tôi dùng mạng của Tom xin thề, tuyệt đối không lừa các vị! Không tin mọi người cứ hỏi Manh Manh với Artoria đi."
Artoria phối hợp gật đầu, Thụy Manh Manh suy nghĩ rồi nói: "Đúng là có nhân ngư lớn tuổi hơn. Sếp không lừa mọi người."
Chẳng qua hình như người sếp nhắc đến chính là Aladine, một… Ông chú nhân ngư trưởng thành. Chắc đây chính là nghệ thuật nói chuyện.
Các cô biết cũng không quan trọng, các khách hàng có biết đâu. Ai nấy đều cảm thấy mình bỏ lỡ cơ hội được gặp chị đại nhân ngư xinh đẹp, đấm ngực dậm chân.
"Nỡm ạ, hôm nay không trả tiền!"
"Đúng! Không trả tiền!"
Đám khách hàng ồn ào nhốn nháo.
Artoria nhảy dựng lên, nắm kiếm đứng trước cửa. Cô làm bảo vệ quán rượu, lâu lắm rồi không làm công việc của mình: "Đánh ngã tôi thì không thanh toán cũng được."
Chúng khách hàng: “...”
Ăn quỵt là không có chuyện ăn quỵt rồi, đời này cũng không bao giờ ăn quỵt được luôn. Đánh nhau thì không đánh lại Artoria, chỉ có thể đàng hoàng thanh toán, chờ đi xa rồi mới than ngắn thở dài.
Muốn hỏi lần sau còn tới hay không, đương nhiên là phải tới. Đến quán này có thể thấy Tom thần kỳ mà lại. Tuy lâu lắm rồi nó chẳng đánh đàn, nguyên nhân là vì lười. Chưa kể tới đây còn thường xuyên gặp phải nhân vật máu mặt như trung tướng Tsuru này, trung tướng Gion này, Thất Vũ Hải này, kích thích vô cùng. Giờ còn có thêm một nguyên nhân nữa, đến đây có thể gặp mỹ nhân ngư nha.
Thế là từ hôm nay trở đi, ngày nào cũng có người hỏi Trương Đạt Dã câu hỏi không sai biệt lắm… "Khi nào Keimi -chan lại đến chơi thế?", "Khi nào ngài Jinbe dẫn đồng bạn tới làm khách?"
Trương Đạt Dã chỉ có thể hùa theo, nói rằng người ta cũng bề bộn nhiều việc, chuyện như vậy không nói chắc được.
Trong đầu thì nghĩ chờ các người biết chân tướng chắc sẽ liều mạng với tôi đấy? Mặc dù cũng chưa chắc đánh thắng tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận