One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 173: Không ngờ việc này cũng có thể chơi Flamingo một vố (1)

Chương 173: Không ngờ việc này cũng có thể chơi Flamingo một vố (1)
Những chuyện này đều xảy ra ở tuyến thời gian tương lai không có mặt Trương Đạt Dã, chứng minh các cường giả ít nhiều đều có chút vấn đề.
Như hôm nay chẳng hạn, kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới uống rượu không trả tiền, nói ra cũng không biết có ai chịu tin không nữa.
Tóm lại, kết quả sau cùng chính là ngài Đạt Dã chủ quán rượu lanh trí cảm thấy hôm nay tổn thất.
Đáng vui mừng là Tom lục được mấy trăm nghìn Belly trên người những kẻ bị Mắt Diều Hâu đánh ngã kia. Nếu là trong game thì hành vi này chính là mò xác, tiếc mỗi cái tiểu quái không rơi ra trang bị cực phẩm gì.
Chờ ngày nào đó thực lực mọi người đều mạnh lên hẳn, kết đội đi cọ cọ Tứ Hoàng cho vui. Hoặc là nghiên cứu lai lịch đằng sau Im sama, tiến vào phó bản Thánh địa Mary Geoise vân vân.
Im Sama là một nhân vật rất quan trọng và bí ẩn, đứng đầu của tổ chức Thế giới mới, có quyền lực rất lớn và ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới trong One Piece.
Hiện tại Trương Đạt Dã đang dẫn đầu lục soát phế tích căn nhà bị Mắt Diều Hâu chém đổ, muốn xem thử còn người sống sót hay không. Không phải cậu muốn cứu người, mà là muốn bổ thêm một đao. Loại ác nhân thế này thì nên đi cả đội mới tốt.
Kết quả là không tìm được bất cứ ai. Chẳng hiểu mạng đám người này cứng hay cấu trúc nhà không đủ nặng, sập nhà mà không đập chết tên nào cả. Lại đau lòng Kuina thêm một lần.
Kuina: Bạn thơ ấu của Zoro, chết do ngã cầu thang
*Kuina: Bạn thơ ấu của Zoro, chết do ngã cầu thang
Cuối cùng Trương Đạt Dã thu hoạch hơn 100 vạn Belly và một con Den Den Mushi.
Belly là chuyện nhỏ, nhưng con Den Den Mushi này rất đáng gờm. Mặt nó bị người vẽ một gương mặt cười bằng kiểu phác họa đơn giản, có đường gạch ngang ngay giữa.
Trương Đạt Dã liếc mắt đã nhận ra, đây là ký hiệu gia tộc Donquixote, cũng chính là băng hải tặc của Doflamingo.
"Khéo thật đấy, tiện tay chọn một tụ điểm để phá hoại lại chọc trúng đàn em của Doflamingo. Thế này tính là may mắn hay xui xẻo đây?"
Artoria nhớ cái tên này: "Là Doflamingo mà trung tướng Hạc tới để đuổi bắt lần trước ấy à? Hắn mạnh lắm hả?"
"Chính là hắn, thực lực chắc ngang với Mắt Diều Hâu gì đấy. Nếu bọn họ đánh nhau, xác suất Mắt Diều Hâu thắng lớn hơn."
Thụy Manh Manh hỏi: "Thế nên xử lý con Den Den Mushi này thế nào?"
"Đương nhiên là giao cho hải quân xử lý. Thứ này rơi vào tay chúng ta khác nào củ khoai lang bỏng tay, ném thì lại tiếc. Đưa cho hải quân có khi lại mò ra manh mối gì của chúng cũng nên."
Trương Đạt Dã không ngờ tới nơi này một chuyến lại có thể chơi Flamingo một vố, nhưng chắc không lâu nữa hắn ta sẽ trở thành Thất Vũ Hải, không biết chút đầu mối này có thể mang thêm vài mối phiền toái cho hắn ta không: "Hình như trung tướng Hạc hơn sáu mươi tuổi rồi, để bà ấy hoạt động gân cốt một phen cũng tốt."
Trên đường về quán rượu, Trương Đạt Dã hỏi: "Đúng rồi Artoria, cô cảm thấy mình và Mắt Diều Hâu thì ai mạnh hơn?"
Artoria trả lời: "Nếu chỉ xét kiếm thuật thì hiện tại anh ta mạnh hơn tôi một chút. Nhưng nếu quyết đấu sống còn thì không nói chắc được."
Thụy Manh Manh giơ tay đặt câu hỏi: "Nhưng không phải một chiêu cuối cùng lực lượng tương đương à?"
Artoria giải thích: "Nghiêm khắc mà nói, chiêu cuối của tôi không thể tính là kiếm thuật. Đó là kết hợp động tác vung kiếm để đánh ma lực ra ngoài. Khác hẳn phi tường trảm kích của anh ta."
Thụy Manh Manh gật gù, sau đó lại nghi ngờ nói: "Thì ra là thế. Nhưng chiêu phi tường trảm kích kia thực hiện thế nào vậy? Dù tôi có dùng toàn lực vung kiếm, sức gió đánh ra cũng chỉ đủ để thổi cho cành cây nhỏ lay động mà thôi."
Trương Đạt Dã nói: "Chiêu đó không phải dựa vào sức mạnh mà phải có kỹ xảo gì đó. Cần có lĩnh ngộ gì đó với kiếm đạo, khó hiểu lắm."
Artoria suy nghĩ một phen: "Chắc không lâu nữa tôi cũng có thể làm được. Cuộc tỷ thí hôm nay bắt đầu từ những thứ căn bản nhất, xem Mihawk biểu diễn cho tôi rất nhiều lĩnh ngộ đối với kiếm đạo."
"Thật à? Đến lúc đó cô phải dạy tôi chơi phi tường trảm kích thế nào đấy nhé!"
"Sếp này, sếp cũng có thể thả ra ma lực giống Artoria đúng không? Sao nhắc tới phi tường trảm kích vẫn kích động đến mức ấy?"
"Không giống nhau đâu. Lúc cô còn bé không có giấc mộng võ hiệp à? Trường kiếm đứng thẳng, ống tay áo phấp phới. Trường kiếm run một cái, kiếm khí tung hoành." Trương Đạt Dã mặt lộ vẻ khao khát. Nhớ năm đó tôi đây cũng là một nhân vật đáng gờm, gậy gỗ trong tay, mười dặm hoa cỏ dại bị chém bay.
"Hình như… đúng là rất ngầu." Thụy Manh Manh bị Trương Đạt Dã dẫn chệch hướng. Hồi nhỏ cô nàng này cũng chẳng khác gì con trai, thường xuyên ước mơ những thứ mà đám con trai thích.
"Đúng rồi Tom, mày cũng tỷ thí với Mắt Diều Hâu một trận, có thu hoạch gì không?" Trương Đạt Dã nắm gáy Tom nhấc nó tới trước mắt.
Tom chỉ cái mũ trên đầu mình, ý bảo thu hoạch cái này này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận