One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 239: Phiến đá Poneglyphs (2)

Chương 239: Phiến đá Poneglyphs (2)
"May mắn thay, SpongeBob đã sử dụng sức mạnh kỳ diệu từ thế chất không bị phá hủy của bọt biển. Đây là võ học huyền diệu chỉ sử dụng được năm lần trong đời và bây giờ là lần cuối cùng, vì muốn ngăn cản hành động xấu xa của tên Plankton ác độc nên anh buộc phải làm như vậy..."
"... Plankton liên tục tung ra mười tám chưởng nhưng vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của SpongeBob. Tuy nhiên, SpongeBob cũng bị đánh lùi về sau một bước. Anh không biết rằng chính cái lùi của mình đã khiến võ học ở lâu đài Bikini lùi lại hai mươi năm."
"Chúng ta đến trạm dừng chân rồi, muốn biết phần tiếp theo thế nào xin mời chờ lần sau." Thấy đã sắp đến thành phố Long Cung, rốt cuộc Trương Đạt Dã thở phào nhẹ nhõm. Nếu cứ kéo dài thêm một giây phút nào nữa, có lẽ cậu không thể "chế" thêm được câu nào, đành phải hòa hoãn một chút.
"Ơ? Sao lại thế?" Công chúa Shirahoshi hơi tủi thân. Ở đâu có việc đang kể chuyện lại ngưng giữa chừng thế này? Rốt cuộc SpongeBob có đánh thắng Plankton hay không?
Tom cũng muốn nghe tiếp. Nó phát hiện ngoài truyện ma ra, nó còn thích thêm một thể loại truyện mới nữa, loại truyện này chỉ làm người nghe cảm thấy hồi hộp chứ không hề đáng sợ.
Sharkler và Thụy Manh Manh đang tự hỏi không biết tuổi thơ Trương Đạt Dã đã trải qua những gì mới có thể bịa ra một câu chuyện rởm như thế. Artoria chỉ quan tâm rốt cuộc gạch cua có ngon không, chừng nào mình mới được thưởng thức nó...
Lúc mọi người về tới thành phố Long Cung thì sắc trời cũng đã sập tối, buổi tiệc chia tay được chuẩn bị vào giữa trưa ngày mai. Mọi người dùng bữa tối xong bèn quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Lúc này, ba vị hoàng tử của thành phố Long Cung vừa hoàn thành một ngày luyện tập gian khổ, chuẩn bị đến thăm em gái của mình. Vì muốn bảo vệ em gái chu toàn, cả ba đều quyết tâm muốn trở nên mạnh hơn, bên cạnh đó không thể lơ là việc quan tâm đến em gái.
Fukaboshi hỏi: "Shirahoshi, hôm nay ra ngoài chơi có vui không nào?"
"Dạ vui ạ! Hôm nay em đến Hải Lâm, nơi đó đẹp lắm, em và Tom còn tìm kiếm kho báu, chơi trốn tìm nữa kìa..." Shirahoshi xòe tay ra và đếm những trò chơi đã chơi cùng với Tom, nhoẻn miệng cười rất tươi.
Ba vị Hoàng tử thấy em gái của mình cười tươi như thế thì cảm thấy những mệt mỏi thể xác lẫn tinh thần đều được chữa lành.
Nhị Hoàng tử Ryuboshi nói: "Vậy thì tốt quá, đợi khi nào bọn anh mạnh lên, bọn anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi nhiều hơn nữa."
"Vâng ạ!" Shirahoshi vui vẻ gật đầu: "Nhưng bây giờ hơi mệt ạ."
Tam Hoàng tử Manboshi vội lên tiếng: "Thế em đi ngủ sớm đi, hôm nay em còn muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ nữa không?"
Shirahoshi lập tức vực dậy tinh thần: "Muốn nghe ạ! Em muốn nghe kể chuyện SpongeBob rơi xuống vách núi thu hoạch được bí tịch tăng cường thân thể, sau đó trở thành người mạnh nhất ở lâu đài Bikini."
Ba vị hoàng tử: "?"
Dù đi ra ngoài du lịch cũng không thể lơ là rèn luyện thể năng, đây là yêu cầu Trương Đạt Dã đặt ra cho chính mình trước khi ra cửa.
Những ngày qua cậu cũng vẫn luôn tuân thủ như vậy. Tuy ở thành phố Long Cung không tiện gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng may mà phòng ở nơi này đủ rộng rãi, giúp cậu bày biện dụng cụ tập thể hình của Tom mà mình rút thăm được.
Sự thật chứng minh, chỉ cần tập luyện trong giây lát sẽ có được sức mạnh đấu một hiệp với anh họ của Jerry là bản lĩnh của chính Tom mà thôi, không liên quan gì đến dụng cụ cả.
Tạ tay và vân vân vào tay Trương Đạt Dã cũng thành dụng cụ bình thường, có lẽ lúc dùng để đập người sẽ có hiệu quả không tưởng.
Sau khi quen vận động, mỗi ngày luyện tập đến mức mồ hôi đầm đìa là một chuyện rất đỗi thoải mái, đặc biệt là sau khi vận động luôn có thể rút thăm.
Tuy phần lớn thời gian chỉ rút được vài thứ bình thường, nhưng ít ra cũng làm phong phú ô chứa đạo cụ của cậu mà.
"Mệt chết đi được. Tom, mau đến đây dẫm lưng cho tao nào?" Sau khi tắm xong, Trương Đạt Dã khoác áo choàng tắm ném bản thân lên giường, không muốn nhúc nhích.
Tom không từ chối, bởi vì công việc dẫm lưng cũng là trò mới lạ với nó.
Thế là Tom giẫm bốn chân lên lưng Trương Đạt Dã, thử thăm dò nhấn một cái.
"Ưm hừ..." Trương Đạt Dã có thể cảm giác được đệm chân mèo đè trên người mình, thoải mái rên rỉ: "Tuy rất thoải mái nhưng đây là xoa bóp đúng không?"
Đã thế còn là Tom đặc biệt dùng chân thay tay, lĩnh ngộ biện pháp nhấn bốn chân liên tục từ cách nhấn phím dương cầm bằng bốn chân, cảm giác kia thoải mái đến không thể tưởng tượng, ai thử người ấy biết.
Tom nghĩ ngợi, cảm thấy lời này cũng đúng. Muốn dẫm lưng thì chắc nó nên đứng thẳng lên, dồn toàn bộ sức nặng tập trung tại hai chân, nhưng mà…
"Thôi, hay đổi sang xoa bóp đi. Mày nhẹ quá, chẳng có cảm giác gì." Trương Đạt Dã cảm thấy bảo Tom dẫm lưng hơi làm khó mèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận