One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 888: Ai làm Thất Vũ Hải người đấy... (3)

Chương 888: Ai làm Thất Vũ Hải người đấy... (3)
Thụy Manh Manh không bắt kịp tiết tấu: "Thế chẳng phải còn không bằng đồng ý làm Thất Vũ Hải à?"
Diệp Ngôn cười nói: "Thất Vũ Hải phải hưởng ứng lời triệu tập của Chính Phủ Thế Giới, đàn em của Thất Vũ Hải thì không cần nha."
Trương Đạt Dã nhìn cậu ta: "Cậu đúng là... Thông minh lanh lợi."
Diệp Ngôn hết sức đắc ý: "Tàm tạm thôi..."
Mắt Diều Hâu không muốn nói chuyện. Rốt cuộc hắn quen biết nhóm người kiểu gì thế này. Nếu chuyện thật phát triển thành như vậy, hình như hắn cũng sẽ không từ chối đâu.
Mọi người cười cười nói nói, rất nhanh đã lái tới đảo nhỏ nơi thôn của Tonjit đang ở, hoàn cảnh không khác tòa đảo lúc trước nhiều lắm, vẫn là đủ loại động thực vật thon dài.
Chỉ là nơi này nhiều ra rất nhiều đàn trâu bò, đàn dê, đàn ngựa vân vân. Xa xa còn có rất nhiều lều bạt kiểu kiến trúc Mông Cổ.
Tonjit hưng phấn dẫn Shelly xuống thuyền, nhiệt tình mời mọi người tới nhà mình làm khách. Tuy Tonjit đã ý thức được nguyên cái thuyền này đều là nhân vật máu mặt, sau khi biết rõ thì đứng trước mặt họ khá là mất tự nhiên, chẳng qua vẫn muốn biểu đạt lòng biết ơn thôi.
"Cảm ơn ý tốt của ông nhưng chúng tôi còn có chuyện cần làm, không quấy rầy ông đoàn tụ với người nhà nữa." Trương Đạt Dã khéo léo từ chối lời mời của Tonjit, bọn họ còn muốn đi xem Mắt Diều Hâu so tài với Artoria, thuận tiện chờ bên phía Zephyr trả lời.
Căn cứ nguyên tắc tránh tổn thương người vô tội, Artoria đề nghị vẫn nên tới đảo nhỏ không có dân cư để đánh thì hơn.
Trên đường, Tom ngồi đủ thuyền của Mắt Diều Hâu rồi, bắt đầu táy máy cây nến hai bên thuyền.
Trương Đạt Dã tò mò hỏi: "Hai cây nến của anh mua ở đâu thế? Gió trên mặt biển to như vậy cũng không tắt, lại còn có thể đốt cháy lâu như vậy nữa?"
Mắt Diều Hâu lườm cậu, không lên tiếng.
"Có gì không tiện nói lắm à?" Trương Đạt Dã hỏi: "Tôi nghe nói thật ra anh giấu vô số nến trong khoang thuyền, lúc mình đi thuyền thì không thắp đâu, chờ đến khi dùng Haki quan sát phát hiện quanh đó có người thì mới đốt nến. Có phải thật không?"
Cậu tò mò thật lòng đấy, giống như tò mò vết xăm trên mặt Dragon có phải dấu dép của Garp hay không vậy.
Mắt Diều Hâu sờ chuôi kiếm. Hắn cảm thấy Trương Đạt Dã rèn luyện kiếm thuật gặp phải chút trắc trở, cần cao thủ kiếm thuật chỉ điểm.
Trương Đạt Dã thấy ánh mắt của hắn thì bỗng nhiên cảm thấy mình cũng không tò mò đến vậy.
Diệp Ngôn và Perona đang hóng Trương Đạt Dã ăn đòn hơi thất vọng.
Lời đồn đãi liên quan tới danh nhân lúc nào cũng xuất hiện, hơn nữa có những lời đồn không hề có căn cứ, cái này Mắt Diều Hâu hiểu được. Trước giờ hắn chẳng hề hứng thú gì với lời đồn liên quan tới bản thân, đồng thời cũng chưa bao giờ có người dám lôi chuyện này tới nói trước mặt hắn.
Nhưng lần này thì hơi khác. Phong cách đồn đãi không chịu trách nhiệm thế này khiến Mắt Diều Hâu cảm thấy giống kiểu Shanks uống say rồi bịa đặt. Hơn nữa vừa quen thuộc với hắn lại dám tùy tiện bịa đặt hắn, còn quen Trương Đạt Dã thì ngoài Shanks ra còn ai trồng khoai đất này?
Mắt Diều Hâu cảm thấy mình mà rảnh thì nên lượn Tân Thế Giới một chút. Nghe nói dạo này Shanks quậy tung Tân Thế Giới rồi.
Hôm nay khu vực biển gần Long Ring Long Land có vẻ thiếu bình tĩnh đến khác thường, lúc thì sóng biển mãnh liệt, lúc thì ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, lúc lại có chim giật mình bay tứ tán, còn cả bầy cá nhảy bắn khỏi mặt biển, bơi trối chết về phía xa.
Dân du mục trên đảo cạnh đó rối rít suy đoán liệu có phải động đất sắp xảy ra không, chỉ mình Tonjit có thể biết chút chân tướng đại khái.
Mà đám người gần chiến trường lại khá là nhàn nhã, ban đầu còn hơi lo cho an nguy của Artoria một chút, nhưng lâu rồi mọi người cũng đều ý thức được ai trong hai người đều khó khiến đối phương bị thương, thế là mọi người ai xem chiến thì xem, ai chơi thì chơi, ai rèn luyện thì rèn luyện.
Trương Đạt Dã thuộc về trường phái vừa xem chiến vừa rèn luyện, coi cuộc chiến của Mắt Diều Hâu với Artoria thành bối cảnh.
"Ring ring ring… Cạch."
Trương Đạt Dã đoán chừng là Zephyr gọi tới trả lời, thế là vứt tạ nhận điện thoại: "Trương Đạt Dã nghe đây, là ngài Zephyr phải không ạ?"
Giọng nói Den Den Mushi phát ra không phải giọng của Zephyr: "Chào cậu Đạt Dã, tôi là Sengoku."
"Nguyên soái Sengoku ạ?" Trương Đạt Dã kinh ngạc: "Lại là ngài đích thân gọi điện thoại tới ư? Thật là khiến tôi được ưu ái mà kinh hãi."
Sengoku khách sáo đáp: "Tôi nghe các tướng lĩnh hải quân chúng tôi nhắc tới cô cậu không dưới một lần, vẫn luôn muốn gặp đoàn du lịch Hope, có thể trực tiếp cảm ơn các bạn trợ giúp hải quân nhiều như vậy."
"Ngài quá khách..." Lời nói của Trương Đạt Dã bị một tràng nổ khủng bố che mất.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Sengoku vội vàng hỏi: "Bên chỗ cậu có tiếng chiến đấu? Chẳng lẽ là gặp phải hải tặc à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận