One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 75: Vừa rồi không phải anh nói đã nhận 100 vạn Belly tiền cọc à (2)

Chương 75: Vừa rồi không phải anh nói đã nhận 100 vạn Belly tiền cọc à (2)
Đó cũng là nguyên nhân vì sao băng đảng Pittman trông chuyên nghiệp như thế mà tiền thưởng truy nã còn ít hơn tội phạm cướp bóc giết người thực lực không ra gì như Sward.
Nghị quyết của Chính Phủ Thế Giới không phải điều mà một thiếu tá nho nhỏ như Kuro có thể khống chế được, hắn cũng không muốn quan tâm đến những thứ này, chỉ phất tay cho trợ thủ đi xác nhận thân phận của từng phạm nhân, sau đó đổi thành tiền thưởng cho Trương Đạt Dã.
“Tổng cộng ba tên có thưởng truy nã, một tên 200 vạn, một tên 80 vạn, tên còn lại 60 vạn, cộng thêm tám món vũ khí không hỏng hóc gì tương đương với 20 vạn Belly, tổng cộng 360 vạn Belly.”
Ban đầu có tận mười món vũ khí, nhưng Trương Đạt Dã chém hỏng một thanh kiếm, Tom phá hoại một cây cung, chỉ còn lại tám cái nguyên vẹn.
Trương Đạt Dã gật đầu xác nhận số tiền rồi nhận tiền rời đi, tổng cộng là 360 tờ tiền có giá trị 1 vạn Belly buộc gọn bỏ trong túi, còn chẳng xứng để tặng kèm cái hòm đựng.
Thiếu tá Kuro vẫn qua loa mời bọn họ gia nhập vào hải quân như lần trước, cảm giác như thể đây là quy trình tiêu chuẩn khi đến đổi tiền thưởng vậy.
Trương Đạt Dã vẫn dùng lý do lần trước để từ chối, đằng nào thì ai trong số họ cũng không có thành ý.
Trợ thủ nhìn cảnh này mà khóe mắt co giật, cảm thấy hai người kia có sự ăn nhịp khó hiểu. Nếu cậu em trai này gia nhập hải quân, nói không chừng lại xuất hiện một nhân vật giống hệt thiếu tá Kuro cũng nên.
Lần này Trương Đạt Dã cầm tiền không thấp thỏm như lần trước, sảng khoái để Tom ôm túi tiền ngồi trên xe bong bóng. Có bản lĩnh thì cứ tới mà cướp, dám cướp tiền ăn của Artoria xem cô ấy có gọt người không.
“Sau đó thì tới gặp tên người mua kia đi. Chúng ta về thay quần áo khác trước đã, giải quyết hắn ta xong là có thể mua mua mua!” Trương Đạt Dã cười vô cùng hài lòng: “À đúng rồi, trước tiên phải trả hết nợ cho lão Bob cái đã.”
“Đạt Dã.” Artoria không vui vẻ như cậu nghĩ.
“Hả?”
Artoria hỏi: “Nếu bọn họ không bị treo giải thì cậu định bán bọn họ đi thật à?”
Trương Đạt Dã suy nghĩ một thoáng: “Chắc không đâu, tôi chỉ dọa bọn họ thôi, chứ nếu bán bọn họ thật thì chẳng phải chính mình cũng thành kẻ buôn người hay sao.”
Kiếm tiền là việc của kiếm tiền, có một số việc thật sự không thể đụng vào được. Làm gì có câu ‘người không bán ta, ta không bán người’ thật đâu.
Chỉ nhận tiền thưởng truy nã thôi thì còn tính là trừng trị cái xấu đề cao cái tốt, được một khoản tiền thuởng cũng là nên. Nhưng cậu không thể chấp nhận việc trắng trợn buôn bán nhân khẩu, dù đối tượng bị bán là một tên ác ôn, cặn bã hay tội phạm giết người chăng nữa.
Hôm nay bán một tên hải tặc, mai bán một tên cướp. Đã hưởng thụ hành vi dễ dàng đạt lãi kếch xù như vậy thì liệu sau này còn dừng tay được thật à?
Nếu không dừng lại được, vậy phải chăng ngày nào đó cậu cũng sẽ xuống tay với người bình thường?
Trương Đạt Dã không muốn khảo nghiệm lý trí của mình có thể chiến thắng lòng tham hay không. Giờ cậu vẫn đang có lựa chọn, cậu không muốn trở thành người mình chán ghét nhất.
Về phần giết chết tại chỗ... Cậu mới tới nơi này hơn một tháng thôi, bảo cậu từ một học sinh cấp ba chưa bước chân vào xã hội biến thẳng thành kiêu hùng sát phạt quả quyết ấy à? Sao mà làm được! Một người phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới có thể thay đổi nhanh chóng đến thế?
Từ lúc tới đây, Trương Đạt Dã vẫn có Tom ở bên làm bạn.
“Có giới hạn của chính mình là chuyện tốt.” Ánh mắt Artoria sâu thẳm nhìn ra xa, không biết suy nghĩ cái gì.
“Sao thế?” Trương Đạt Dã chờ một lúc vẫn không nghe thấy cô nói tiếp thì quay đầu hỏi.
Artoria nghiêm trang chỉ vào một cửa tiệm nơi xa: “Cái bánh bao khổng lồ kia trông có vẻ ngon nha.”
“...” Cú cua này hơi gấp, trạng thái tình cảm không theo nổi, Trương Đạt Dã lặng đi một thoáng: “Mua!”
Cô nhắc tới cái này là mèo hết sạch buồn ngủ. Tom thoáng cái nhảy lên trên tay lái, khua tay múa chân chỉ vào mấy cửa hàng bên cạnh tiệm bánh bao. Nó còn lâu mới bận tâm chủ nhân giữ ranh giới gì, có chí hướng chi. Đối với Tom mà nói, người tốt hay người xấu cũng được, năng lực mạnh hay yếu cũng chẳng sao, chỉ cần là chủ nhân thì tốt rồi, chỉ cần chịu nuôi nó là đủ.
“Hiểu rồi, hiểu rồi mà!” Trương Đạt Dã cười ha hả túm gáy Tom, nhét nó vào lòng Artoria: “Bánh gạo khổng lồ đúng không? Mua! Chocolate khổng lồ cũng mua! Kẹo bông cũng mua!”
Tha hai kẻ tham ăn đi dạo phố mỹ thực đúng là làm nổi bật lên sự tùy hứng của kẻ có tiền.
Về đến quán rượu, ba người xách túi lớn túi nhỏ và khoản Belly đã thâm hụt kha khá, mỗi người còn cầm một cây kẹo bông.
Tướng ăn của Trương Đạt Dã là trường phái hào phóng, gặm từng miếng to không có mỹ cảm gì, càng không hề đặc sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận