One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 353: Thật may khi đầu không bị biến thành mông

Chương 353: Thật may khi đầu không bị biến thành mông
Không cần đoán cũng biết năng lực này đến từ Sharkler. Sau khi biến hình, Trương Đạt Dã cảm thấy sức lực của mình tăng lên rất nhiều, cây đèn đường trong tay cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, loại cảm giác này: “Xấu hổ quá đi, mắc mớ gì nhất định phải hét lên mới có thể biến hình chứ!”
Cậu vừa phàn nàn vừa xoay tròn cây đèn đường trong tay như xoay gậy Kim Cô, coi như làm quen với việc sức mạnh tăng vọt.
Mọi thứ có vẻ ổn, chỉ có vấn đề duy nhất là quần áo không biến rộng theo cơ thể, tay áo vốn rộng rãi biến thành áo bó sát người, áo rút ngắn lại hở cả rốn, quần dài biến thành quần đùi.
May mà cậu mặc quần áo rộng rãi và co giãn để tập thể dục buổi sáng, nếu không chắc hôm nay cậu quê muốn độn thổ.
Tom lại lần nữa ngẩng lên nhìn, cong eo xuống, đập đầu, té ngã, một chuỗi động tác thực hiện liền mạch, đúng là không nhớ lâu.
Bên đối diện, khi nhìn thấy thân thể Trương Đạt Dã biến to lên, Hamburg không chút ngạc nhiên hay do dự, hắn dùng gậy sắt tiếp tục đánh - cậu chỉ to ra mà thôi, không thay đổi trang phục hay biến hình, căn bản không phù hợp với sự lãng mạn của hắn.
Trương Đạt Dã bình tĩnh nới cổ áo hơi chật rồi dùng một tay đón đỡ gậy sắt.
Dù Hamburg dùng sức cỡ nào cũng không rút gậy sắt lại được. Đúng lúc này, cây đèn đường đập mạnh vào mặt hắn khiến hắn bay ra sau đụng vào cabin, đập vỡ không biết bao nhiêu vách tường.
Nếu nói ai là người quan tâm nhất đến sự biến thân của Trương Đạt Dã thì đó hẳn là Sharkler. Hắn nghe “Super Mode” rất rõ, lúc phân tâm nhìn về phía Trương Đạt Dã thì bị người ta đánh một cú vào lưng.
Sharkle đá xoáy kẻ đánh lén bay ra ngoài, lại tiện tay đấm bay những người vây xung quanh rồi mới nhanh chóng bước đến chỗ Trương Đạt Dã.
“Sếp Đạt Dã, cậu sao thế? Biến thành người máy rồi à?”
Trương Đạt Dã bóp cánh tay của mình: “Không phải, chỉ là kích thước cơ thể và sức mạnh tăng lên, trước đó tôi từng nói với anh là tôi có thể đạt được một phần năng lực của anh mà, phải không?”
Sharkler tiếc nuối: “Tiếc quá, nếu cậu có thể biến thành cơ thể kim loại, nói không chừng thực lực sẽ càng mạnh hơn. Với cả Super Mode của cậu thực ra không thay đổi gì nhiều, cảm giác nó hơi hữu danh vô thực.”
“Không, không, không, như vậy là tốt lắm rồi.” Trương Đạt Dã nói: “May mắn là kiểu biến hóa này không biến đầu tôi thành mông nhé. Nếu không chắc cả đời này tôi không bao giờ dùng chiêu đó đâu!”
“Chuyện đó có gì đáng phải bận tâm chứ?” Sharkler không để tâm nhiều đến việc này lắm, hắn nhớ lại hình như Kabutack, Thám tử nhện và Ếch Gerotan đều bị đảo ngược thân thể nhưng cũng đến mức không muốn biến hình đâu.
“Ờm…” Trương Đạt Dã không muốn thảo luận vấn đề này nữa: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng xử lý kẻ địch thì hơn. Đi thôi Tom, ủa, Tom đâu rồi?”
Vì vô tình nhìn thấy có người sắp đánh lén sau lưng Diệp Ngôn nên Tom tới hỗ trợ hắn.
Lúc đó Tom giật mình, tròng mắt gần như muốn lồi ra ngoài, sau đó nó nhảy tới lấy búa tạ đập mạnh vào chân của người nọ.
Kẻ đánh lén lập tức vứt vũ khí, ôm chân và la hét thảm thiết.
Nghe thấy tiếng hét vang lên sau lưng, Diệp Ngôn quay người lại, vung chùy hạ gục tên đó.
“Có sơ hở!” Một người khác nhìn động tác của Diệp Ngôn thì định chém vào lưng cậu ta, Tom lại nhảy tới dùng búa nện vào chân hắn.
Người này cũng ôm chân hét thảm thiết và lại bị Diệp Ngôn đánh gục.
Tiếp đó, cuộc chiến của Tom và Diệp Ngôn với đám hải tặc xung quanh cứ như hình thành một sự ăn ý quái lạ:
“Có cơ hội!”
“Bốp!”
“Á!”
“Bụp!”
“Lộ sơ hở!”
“Bốp!”
“Á!”
“Bụp!”

Chẳng mấy chốc sau đó, xung quanh Tom và Diệp Ngôn nằm la liệt toàn là người, ai nấy đều ôm chân mình và bị đánh bất tỉnh.
Tom đặt chiếc búa tạ xuống, lau mồ hôi trên trán, bắt tay với Diệp Ngôn ý bảo hợp tác vui sướng.
Sau đó Diệp Ngôn nhìn tay mình, trầm ngâm suy nghĩ: “Vừa rồi mình cúi người xuống muốn xoa đầu nó, không hiểu tại sao lại thành bắt tay? Với lại, rõ ràng chỉ là dọn dẹp một đám tạp nham nhưng khi bắt tay lại cảm thấy phấn khích như thể giải cứu thế giới vậy.”
Lúc này, Foxy đã gục ngã còn dứt khoát hơn cả thủ hạ của mình, bởi vì đối thủ của hắn chính là Artoria.
Vốn dĩ khi nhìn thấy từng tên thủ hạ của mình bị đánh gục, hắn định sử dụng năng lực của mình để tiếp viện, nhưng ngay khi tay hắn phát ra ánh sáng thì bị Artoria chặn lại.
“Đúng là ngu xuẩn khi nhằm vào mình, puhehehe!” Foxy siết chặt nắm đấm, muốn nhân cơ hội đánh ngã kiếm khách trước mặt rồi đi tiếp viện cho cấp dưới của mình.
Thế mà… hắn lại đấm hụt.
Foxy không thể tin nổi: “Tại sao? Đáng lẽ cô phải trúng năng lực của tôi rồi chứ, sao còn có thể tránh được cú đấm?”
“Lần trước năng lực của Perona cũng vậy, giờ thì năng lực này cũng thế, hình như đều không có tác dụng gì lớn với mình.” Artoria nghĩ có phải bởi vì ma lực không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận