One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 616: Anh đang dẫn sói vào nhà đấy! (1)

Chương 616: Anh đang dẫn sói vào nhà đấy! (1)
Rốt cuộc, khi cột buồm của thuyền hải tặc trúng một phát đạn đại bác dẫn tới lảo đảo muốn chìm thì khoảng cách giữa quân hạm và thuyền hải tặc đã cực kỳ gần nhau, có hải tặc to gan thử ném móc câu lên thuyền quân hạm.
Các hải quân được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng tiến hành ứng đối tương ứng. Một hàng hải quân cầm súng đứng trước bắn đùng đoàng một trận, bắn xong cũng không cần biết kết quả thế nào, nhanh chóng ngồi xuống đổi đạn, nhường vị trí cho hàng hải quân phía sau nổ súng.
Trước khi bắt đầu chém giết, lính hải quân phát huy triệt để ưu thế trên phương diện vũ khí và kỷ luật.
Qua vài vòng bắn phá, lại có 20 - 30 tên hải tặc trúng đạn, có tên vẫn cắn răng kiên trì giữ vững, có tên đánh mất sức chiến đấu tại chỗ.
Khi ba chiếc thuyền dần lại gần, hai bên đều nắm chặt vũ khí lạnh, ưu thế nhân số của hải tặc đã bị đánh cho mất sạch, chỉ có thể dựa vào sự tàn nhẫn để liều mạng với hải quân.
Tiếng vũ khí va chạm lanh lảnh vang lên, không ngừng có hải tặc mặc quần áo bẩn thỉu, nhăn dúm dó ngã xuống, cũng thường xuyên có lính hải quân mặc đồng phục màu trắng ngã xuống.
Trong đám người, một hải quân tóc ngắn màu vàng nổi bật hẳn lên, dù ngực đã bị hải tặc chém ra một vết đao dài nhưng vẫn cắn răng nắm trường kiếm cắm vào cơ thể đối phương, sau đó bỏ mặc tên hải tặc kia khiếp sợ ngã xuống, hắn đã chạy về phía đối thủ kế tiếp.
Một vị thượng úy không sợ chết, càng đánh càng hăng là người có khả năng khích lệ tinh thần cấp dưới. Lính hải quân gào tên thượng úy Morgan, dũng cảm đánh về đám hải tặc hung ác kia.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cuộc chiến đấu này kéo dài gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng chấm dứt bằng thắng lợi của hải quân.
Tuy dưới cái nhìn của Trương Đạt Dã thì cuộc chiến của bọn họ đúng là hai đám gà mờ mổ lẫn nhau, lôi người mạnh nhất trong hai bên tới trước mặt Trương Đạt Dã cũng chẳng gánh nổi một nhát ghế gấp. Vậy mà cuộc chiến ấy lại là khảo nghiệm sống chết mà các binh lính hải quân trên tiền tuyến thường xuyên phải trải qua.
Có thể là vì bảo vệ quê hương, vì lập công thăng chức, hoặc chỉ vì chữ ‘chính nghĩa’ kia. Dù mục đích của họ là gì thì khi bọn họ cầm vũ khí lên liều mạng với hải tặc đều đã được xưng là dũng sĩ, là anh hùng rồi.
Hai chiếc quân hạm kéo thuyền hải tặc rách nát bị hạ cờ vào bờ, các lính hải quân nhanh chóng dẫn đồng đội trọng thương chạy về phía căn cứ, còn chẳng rảnh mà để ý tới đám hải tặc bị bắt làm tù binh.
Thắng lợi thì thắng lợi đấy, nhưng gần như ai tham gia cuộc chiến này cũng bị thương, riêng người bị thương nặng đã có tới 20 chiến sĩ, bao gồm tưởng quan căn cứ chi bộ 153 và thượng úy Morgan xông pha làm gương cho binh sĩ. Ngoài ra còn có chừng 10 người mặt mày tái nhợt nằm trên băng ca trăn trối, chiến hữu ở cạnh nắm tay bọn họ khóc không thành tiếng.
Thấy cảnh này, Wendy giật nhẹ góc áo của Trương Đạt Dã, nôn nóng hỏi: "Anh Đạt Dã ơi..."
Trương Đạt Dã biết ý của cô bé, nắm tay cô bé chạy về phía cửa căn cứ hải quân: "Đi thôi, đi cứu người."
"Vâng!" Wendy chạy, dọc đường bị một hòn đá nhỏ làm vấp suýt ngã, nếu không nhờ Trương Đạt Dã kéo thì chắc sẽ trình diễn màn ngã sấp mặt tại đất bằng luôn.
Những người khác cũng rối rít đuổi theo, đoàn người đông như vậy thoáng cái đã thu hút sự chú ý của hải quân. Một thanh niên tới ngăn cản bọn họ, dùng cánh tay quấn mấy vòng băng vải kính lễ rồi nói vội:
"Tôi là trung úy Ripper của chi bộ 153, vô cùng cảm ơn các vị vừa rồi đã giúp đỡ chặn đạn đại bác. Chỉ là hiện tại sự vụ bận rộn, sợ rằng không thể chiêu đãi các vi, thật vô cùng xin..."
"Chúng tôi có thể giữ được mạng những người đó!" Trương Đạt Dã cắt ngang đối phương, lời ít ý nhiều.
Ripper sửng sốt một phen: "Ngài là bác sĩ ư? Nhưng vô dụng thôi, bọn họ bị thương..."
Thời gian chính là tính mạng, Trương Đạt Dã không muốn dông dài với đối phương, nắm tay Wendy vòng qua Ripper với tốc độ mà tất cả hải quân có mặt đều không nhìn rõ, lướt tới trước một hải quân đang hấp hối:
"Nhanh lên Wendy! Bảo vệ tính mạng là được rồi, cần cứu nhiều người lắm, phải tiết kiệm ma lực."
"Vâng ạ!" Wendy gật đầu, hai tay sáng lên ánh sáng màu xanh lam.
Thương binh hấp hối trên băng ca và hai tên lính khiêng cáng đều không kịp phản ứng đã bị ánh sáng kỳ diệu hấp dẫn sự chú ý.
Khi bọn họ đang muốn hỏi gì thì thương binh vừa nãy đang trăn trối chợt hồng hào trở lại bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Không phải hồi quang phản chiếu, mà vị trí trái tim bị thương vừa nãy đang dần khép lại, vết thương trên cơ thể cũng nhanh chóng được cầm máu, thậm chí tạm thời không cảm thấy đau đớn.
Không chờ bọn họ hỏi cái gì, Wendy đã nghe lời Trương Đạt Dã dừng lại việc chữa trị, nhanh chóng chạy tới mục tiêu kế tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận