One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 575: Tân Thế Giới sắp loạn (3)

Chương 575: Tân Thế Giới sắp loạn (3)
"Kaido đại nhân!" Đám đàn em của Kaido phí công la lên, quyết định đi báo cáo các thủ lĩnh. Chuyện này không phải chúng có thể tự xử lý được.
...
Lúc này Trương Đạt Dã còn chưa biết sau đó Tân Thế Giới sẽ loạn thành cái dạng gì, dẫu sao đoạn này không có trong anime.
Sau khi trải qua một buổi tất niên vui vẻ với các đồng bạn, Hope lại nghênh đón một ngày mới như thường ngày. Chuyện đầu tiên cần làm trong ngày mới là quét dọn boong thuyền sạch sẽ và lau pho tượng trên mũi thuyền.
Không hiểu quả pháo xịt trên dây pháo hôm qua nổ lúc nào, làm nửa người pho tượng đều bị hun thành màu đen. Cũng không biết quả pháo đấy nổ kiểu gì. Theo lý thuyết thì chỉ hun được nửa người dưới pho tượng thôi chứ hả?
Nhưng nghĩ đến pháo là do Tom tự chế, Trương Đạt Dã cảm thấy xảy ra chuyện gì cũng không lạ.
Họ lại lênh đênh trên biển Đông thêm 3 ngày, dọc đường giải quyết 2 băng hải tặc nhỏ không biết tên, đến hôm nay hoa tiêu trực ban Wendy chợt có phát hiện mới:
"Mọi người... Hình như em thấy thứ gì kỳ quái..."
Mọi người nhanh chóng biết 'thứ kỳ quái' Wendy nói là chỉ cái gì.
Đó là một cây cầu. Cầu bình thường thì không có gì lạ, nhưng cây cầu kia to đến quá mức.
Trương Đạt Dã cầm ống nhòm lên, vị trí thấy được đều là giàn giáo đứng thẳng tắp và vân vân, trông có vẻ vẫn đang xây, chẳng qua đầu kia nhìn mãi không thấy điểm cuối cây cầu ở đâu.
Carla tò mò hỏi: "Tại sao trên biển lại có một cây cầu? Đầu bên kia cầu ở đâu?"
"Đại khái là chúng ta đi tới 'vương quốc trên cầu' rồi." Trương Đạt Dã hơi có ấn tượng với nơi này. Trong nguyên tác, đó chính là nơi Robin rơi xuống sau khi bị Kuma đánh bay, cuối cùng cô ấy được quân cách mạng mời tới trụ sở chính.
Wendy hỏi: "Vương quốc trên cầu ạ? Đó là gì, quốc gia thành lập trên cây cầu lớn ạ?"
"Nếu đúng là vương quốc trên cầu thì tôi biết đấy. Tên chính thức của nó là Tequila Wolf, còn gọi là đất nước của công nhân."
Thời gian này Sharkler đọc rất nhiều sách liên quan tới biển Đông, nhắc tới chuyện này rất đỗi trôi chảy: "Những người ở nơi này ngày qua ngày xây dựng cây cầu khổng lồ ấy. Nghe nói công trình đã kéo dài 700 năm."
"700 năm á?" *n
Mọi người kinh ngạc vô cùng, lần đầu tiên nghe nói tới công trình lớn xây hơn mấy trăm năm đấy. Cũng không biết cây cầu này rốt cuộc xây dài bao nhiêu.
Diệp Ngôn hỏi: "Sửa cầu kéo dài mấy trăm năm là muốn làm gì? Quốc vương của đất nước này mắc bệnh cuồng xây dựng à?"
"Quốc gia này cũng không có quốc vương." Sharkler giải thích: "700 năm trước Thiên Long Nhân hạ lệnh muốn xây một cây cầu lớn nối liền các đảo. Vì mệnh lệnh này, tội phạm từ khắp nơi trên thế giới bị đày tới đây, bọn họ chỉ có thể không ngừng đi tới trước theo tiến độ xây cầu, luôn sống ở trên cầu, lâu dài về sau được xưng là vương quốc trên cầu."
Diệp Ngôn tổng kết: "Cho nên đây là trại lao động cải tạo cỡ lớn đúng không?"
"Nói thế không công bằng với trại cải tạo lao động đâu nhé." Trương Đạt Dã bổ sung: "Nơi này trừ tội phạm ra còn có rất nhiều dân chúng tới từ đất nước không gia nhập liên minh của Chính Phủ Thế Giới. Đại khái trong mắt họ, chỉ cần không gia nhập liên minh Chính Phủ Thế Giới đã là tội rồi. Thêm nữa, không cần biết người ở đây có ân hận, hối cải muốn làm người mới hay không thì đều không bao giờ có cơ hội rời đi."
Wendy ôm chặt Carla, nhỏ giọng nói: "Cảm giác quá đáng thật đấy."
Thụy Manh Manh nói: "Có khác nào nô lệ ở Sabaody đâu?"
Trương Đạt Dã cân nhắc một thoáng: "Tốt hơn các nô lệ một chút nhưng không đáng kể. Đều là bị người sử dụng như ‘vật phẩm tiêu hao’. Những người này ngã xuống một nhóm sẽ có nhóm khác đưa tới, số lượng không bao giờ vơi bớt."
Đề tài này khá là nặng nề, Brook vui tươi nhất đoàn cũng không cười nổi: "Nhưng nói sao thì nói, coi con người là vật phẩm tiêu hao cũng tàn nhẫn quá rồi."
"Nếu tội phạm nọ là hải tặc thì tôi sẽ không đồng tình đâu, nhưng những người dân không thuộc nước gia nhập liên minh thì rất tội nghiệp." Trương Đạt Dã rất muốn làm gì đó cho bọn họ, chỉ là không thể công khai mà làm.
Hơn nữa muốn phân biệt bọn họ cũng là chuyện phiền phức. Cậu nghĩ một lát rồi nói: "Hay chúng ta tạm dừng gần khu vực này một thời gian, xem xét tình huống cụ thể, tìm cơ hội làm chút chuyện."
Artoria đoán được ý tưởng của cậu: "Vẫn làm như hồi ở Sabaody à? Giả làm Ánh Sáng Của Trời?"
"Không thể dùng danh hiệu Ánh Sáng Của Trời được đâu. Từ khi chúng ta rời đi là Sabaody không còn Ánh Sáng Của Trời nữa. Chúng ta tới biển Đông thì biển Đông lại ngoi ra Ánh Sáng Của Trời thì rõ rành rành còn gì. Đến lúc ấy ngay cả các vị tướng của hải quân cũng không tiện mắt nhắm mắt mở nữa đâu."
Trương Đạt Dã ước chừng cũng có người đoán được chuyện đám buôn nô lệ ở Sabaody là do họ làm rồi, chỉ là không có chứng cứ xác thực, cũng lười đi sâu vào điều tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận