One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 466: Zoro: Cái gì cơ, hóa ra là hỏi đường (3)

Chương 466: Zoro: Cái gì cơ, hóa ra là hỏi đường (3)
Zoro giải thích: “Bọn họ là đoàn du lịch đến từ Đại Hải Trình, muốn mua một vài món đồ tiếp tế nên hỏi đường anh.”
“Đến từ Đại Hải Trình cơ á?” Ánh mắt của lũ nhóc lộ ra vẻ sùng bái.
“Thế mà lại hỏi đường Zoro ư?” Lũ nhóc càng sùng bái hơn.
Zoro bị tổn thương suốt dọc đường đi không muốn dây dưa về vấn đề này thêm, giả vờ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn trẻ, lên tiếng hỏi: “Sư phụ đâu rồi?”
Lũ nhóc chỉ về một hướng: “Ở trong phòng khách nói chuyện với các sư huynh.”
Zoro gật đầu, dẫn mọi người về phía phòng khách.
Bọn trẻ ở sau lưng nghị luận ầm ĩ:
“Các cậu có thấy không? Cái người xương khô ấy, đáng sợ quá đi.”
“Không, chỉ là người xương khô thôi mà. Các cậu không nhìn thấy người máy kia ư? Ngầu đét ấy.”
“Đúng đúng, người máy cá mập, đẹp trai thật đấy!”
Đúng là một đám nhóc ranh, hai cô bé loli đáng yêu thì không thích, chỉ nhìn chằm chằm vào người máy, không có mắt gì cả.
Trương Đạt Dã nghe tiếng nghị luận sau lưng thì khẽ gật đầu, xem ra mấy đứa trẻ trong võ đường đều là người bình thường. Quả nhiên kẻ cặn bã như Momonosuke là trường hợp đặc biệt, hắn đáng chết.
Tới trước cửa phòng khách, cả đám ngoại trừ Sharkler, Tom và Carla không đi giày thì đều học theo Zoro, cởi giày dẫm lên sàn nhà. Mặc dù không quen lắm nhưng nhập gia phải tùy tục.
“Hắt xì…” Bên trong vang lên tiếng hắt xì: “Xin lỗi, sư phụ, Kuina đã đỡ ốm chút nào chưa?”
“Chỉ bị sốt thôi mà, sau khi uống thuốc xong đã đỡ hơn nhiều rồi. Vừa nãy nó còn lên tầng trên bảo dưỡng Wado Ichimonji như thường.” Một giọng nam ôn hòa đáp lời, đây chắc là Koushirou.
Nghe đến đây, Zoro vội vã không nhịn nổi, mở cửa xông thẳng vào: “Sư phụ, Kuina bị ốm ạ?”
Koushirou đang ngồi quỳ trong phòng khách, ông mặc một bộ quần áo màu xám, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa thấp sau gáy, đeo cặp kính gọng tròn, đôi mắt nheo lại thành đường thẳng: “Zoro? Ừ, cả ngày hôm nay con không về nên không biết. Sáng nay Kuina hơi sốt, chắc tại tối qua con bé dính lạnh.”
Zoro cúi đầu nói: “Con xin lỗi.”
Koushirou nghi ngờ hỏi: “Tại sao phải xin lỗi?”
“Tối hôm qua con khăng khăng tìm Kuina khiêu chiến nên mới khiến bạn ấy cảm lạnh.” Zoro nhớ về việc tối qua hai người đấu kiếm thật lần thứ 2001, kết quả cậu thua thảm hại.
Sau đó, hai đứa ngồi bên ngoài trò chuyện rất lâu vì nỗi niềm trong lòng Kuina, còn hứa hẹn với nhau rằng một trong hai đứa nhất định phải trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới.
Zoro cảm thấy đều do mình để Kuina ở bên ngoài lâu như vậy nên cô bé mới cảm lạnh.
“Chuyện này không liên quan đến con, chỉ là vì mấy ngày gần đây thời tiết trở nên kỳ lạ, đột ngột trở lạnh thôi mà.” Koushirou vừa cười vừa nói: “Trong võ đường cũng có rất nhiều đứa nhóc bị cảm đấy thôi.”
Trương Đạt Dã đang định tiến vào chào hỏi, nghe được câu này thì khựng lại. Thời tiết đột ngột trở lạnh ư? Do Chim Trĩ Xanh gây ra đây mà.
Từ đoạn sông bị đóng băng tới làng Shimotsuki chỉ mất một ngày đi đường, không khí lạnh ảnh hưởng tới nơi này cũng không có gì lạ.
Lúc này, Koushirou cũng chú ý tới đám Trương Đạt Dã nên hỏi: “Zoro, con dẫn khách về à?”

“Thì ra là thế, các cậu đến từ Đại Hải Trình à?’ Koushirou sai các học trò đi pha trà.
Zoro ngồi quỳ bên cạnh Koushirou, đám Trương Đạt Dã lần lượt ngồi xuống đối diện hai người theo thứ tự, cũng học dáng vẻ của Zoro và Koushirou ngồi quỳ chân, chỉ có chân Sharkler thật sự không làm nổi.
Sau màn giới thiệu lẫn nhau, các học trò của võ đường quay lại rót trà, ánh mắt không nhịn được nán lại trên người Sharkler và Brook rất lâu.
Cả đám nâng trà lên uống một ngụm, Tom bất mãn bước tới lấy tách trà, rót cho Carla và mình mỗi đứa một tách. Người ở đây quá đáng thật đấy, còn không buồn rót trà cho mèo nữa.
“Cảm ơn.” Carla bưng chén trà, nói lời cảm ơn.
Tom gật đầu mỉm cười, rất hài lòng với biểu hiện của mình.
“Con mèo biết rót trà!”
“Con mèo biết nói chuyện!”
“Không hổ là mèo của Đại Hải Trình.”
Các học trò của võ đường khiếp sợ, nhóc Zoro cảm thấy hơi ưu việt: “Con mèo này không chỉ biết nói chuyện thôi đâu, nó còn biết bay nữa.”
“Còn bay được cơ á?”
“Lừa người hả?”
Các học trò tiếp tục cảm thán, ngay cả Koushirou cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Bị một đám người vây xem, Wendy ôm Carla cảm thấy hơi xấu hổ, cũng may Koushirou khẽ đằng hắng một tiếng, để các học trò quay trở về vị trí.
“Ngại quá, các vị lặn lội đường xa đến đây, có chuyện gì chúng tôi giúp đỡ được không?” Koushirou nhìn Tom thêm mấy lần, luôn cảm thấy con mèo này khá quen mắt.
Trương Đạt Dã đáp: “Chúng tôi chỉ muốn đi ngắm cảnh xung quanh sau đó bổ sung một chút vật tư mà thôi. Quan trọng là chúng tôi đến biển Đông do chuyện ngoài ý muốn nên cần mua một tấm bản đồ biển Đông, nếu không thì quãng đường tiếp theo sẽ rất khó khăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận