One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 737: Người khổng lồ (3)

Chương 737: Người khổng lồ (3)
Bàn về thực lực chân chính, ngay cả Big Mom còn học lén và phỏng theo chiêu thức của họ cơ mà. Một chiêu của họ có thể đánh cho con cá vàng khổng lồ chuyên ăn các hòn đảo thành tàn phế, tuyệt đối không thể xem thường.
Nghĩ tới đây, Trương Đạt Dã đánh mắt ra hiệu với Artoria.
Artoria thoáng ngập ngừng, nhịn đau đưa đĩa thịt tẩm bột rán đang định ăn cho Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã: “?”
Vừa cảm động lại dở khóc dở cười. Tôi có định giành miếng ăn từ miệng cô đâu? Ý tôi là sẵn sàng chiến đấu cơ mà bà chị của tôi ơi!
"Cảm ơn?" Tuy có một tí xíu hiểu lầm nhưng Trương Đạt Dã nhận lấy ý tốt của Artoria, sau đó đưa súp thịt của mình cho cô: "Ăn nhanh nhé, nên đề phòng một chút."
"Muốn đánh à?" Lần này Sharkler tỏ ra hứng thú dào dạt: "Đúng lúc tôi muốn thử xem Cá mập khổng lồ siêu cấp của tôi có mạnh hơn người khổng lồ không."
Cái này thật đúng là khó đánh giá. Tộc người khổng lồ nổi danh bởi sức lực kinh người, mà Sharkler và Cá mập khổng lồ cũng thế. Điều duy nhất không lý tưởng là Cá mập khổng lồ chỉ có 10 mét, còn Dorry và Brogy đều cao hơn 20 mét.
Trương Đạt Dã nói: "Vậy xem thử thái độ họ thế nào đã. Cứ coi họ là địch giả tưởng, cân nhắc xem nếu đánh nhau thì nên đánh kiểu gì rồi tính."
"Sẽ không đánh nhau thật chứ?" Thành Long run rẩy trong lòng. Anh liệt kê vũ khí Trương Đạt Dã cho mình: Một khẩu súng lục GLOCK 17, một cây dùi cui điện, một bộ còng tay Hải Lâu Thạch. Có vẻ như chẳng cái nào dùng để đánh ngã người khổng lồ được đâu.
Perona khống chế hai ma trơi nhỏ bay vòng vòng quanh người, vô cùng nghi ngờ năng lực của mình có tác dụng với kích cỡ khủng khiếp như vậy không.
Diệp Ngôn coi như trấn định, Hỗn Độn thú nhà cậu ta từng chặn quả đấm của Oars cao gấp đôi người khổng lồ cơ mà. Cậu ta cảm thấy dù mình đánh không chết người khổng lồ thì cũng sẽ không dễ bị đánh chết đâu.
Với cả ở đây còn có đùi để ôm đấy thôi, Diệp Ngôn lặng lẽ đặt xâu nướng của mình xuống trước mặt Artoria.
Hai người khổng lồ càng đi càng gần, đầu Tom cũng càng ngửa càng cao, đến khi người khổng lồ đến trước mặt, Tom đã học được tinh túy chiêu ngửa đầu của nữ hoàng hải tặc Boa Hancock.
"Gegyagyagyagya~ mấy tháng rồi không có khách tới, chào mọi người nhé!" Dorry ngồi xổm xuống, cất tiếng cười chào hỏi, mấy cây đại thụ bị hắn vạch ra như vạch bụi cỏ. Cây nào không đủ dẻo dai là gãy đánh ‘rắc’ luôn.
"Gabababababa~" Brogy đứng cạnh Dorry: "Xin hỏi các bạn có rượu không? Có muốn tới nhà tôi làm khách không?"
Tom ngước đầu nhìn Dorry, sau đó lại nhìn Brogy, nhắm hai mắt lại duỗi chân thẳng đơ ngã xuống đất.
Sau đó nó len lén ti hí mắt trái, cẩn thận quan sát phản ứng của hai người khổng lồ.
Tác giả: Hình tượng Dorry và Brogy được phỏng theo Quan Vũ và Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa
Tác giả: Hình tượng Dorry và Brogy được phỏng theo Quan Vũ và Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa


Cuối cùng Artoria cũng ăn sạch đồ ăn của mình trước khi hai người khổng lồ bắt đầu chào hỏi, cảnh giác nhìn bọn họ. Bởi vì không cảm nhận được địch ý nên cô chưa triệu hoán giáp bạc.
Những người khác tò mò ngước đầu quan sát hai người khổng lồ, đồng thời cũng cảnh giác bọn họ ra tay.
"Mày nói gì thế Brogy! Phải đến nhà tao làm khách mới đúng chứ?"
Nhưng Trương Đạt Dã còn chưa kịp đáp, hai người khổng lồ đã bắt đầu tranh cãi vấn đề tới nhà ai làm khách, nghe như một lời không hợp phải vung tay đánh nhau vậy.
Nếu người bình thường thấy cảnh này chắc chắn sẽ ôm ấn tượng tộc người khổng lồ nóng nảy, dễ giận. Có lẽ còn giống Tom, bị dọa sợ nằm dưới đất giả chết.
"Hay hai người các chú oẳn tù tì quyết định nhé?" Trương Đạt Dã không muốn xem bọn họ đánh nhau ở đây. Người to như thế lỡ đánh vỡ Hope thì không hay.
Dorry và Brogy nhìn nhau, bắt đầu kéo, búa, giấy.
Hai người này không hổ là tộc người khổng lồ, chơi oẳn tù tì cũng đánh ra tiếng gió vun vút, thổi cho Tom nằm dưới đất suýt không mở nổi mắt.
"Gegyagyagyagya~" Dorry cười to: "Tao thắng rồi!"
"Chết tiệt! Vậy tao đi chuẩn bị ít đồ ăn chiêu đãi khách." Brogy hậm hực vác búa lên, định đi chém vài con khủng long: "Đúng rồi, các bạn còn chưa nói có rượu hay không đấy nhé?"
Trương Đạt Dã nói: "Rượu thì có một ít thôi, nhưng hai chú không hỏi lai lịch của chúng tôi trước đã à?"
"Gabababa~ có rượu là tốt rồi, chuyện kia chờ sau rồi nói cũng được. Tôi cảm thấy cô cậu không giống người xấu đâu." Brogy cười lớn rời đi, là một người sấm rền gió cuốn.
Không phải người xấu mới có vấn đề đấy! Nghiêm túc mà nói, hai người là bên phía người xấu có biết không hả!
Trương Đạt Dã và các đồng bạn trố mắt nhìn nhau, xem ra thần kinh hai vị khổng lồ này hơi thô, đến nhà họ chơi cũng không thành vấn đề.
"Dọn hết thùng rượu ra đi, chúng ta tới nhà của ông chú người khổng lồ chơi." Trương Đạt Dã nhìn hình tượng mặt đỏ râu dài của Dorry là có hảo cảm cơ sở rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận