One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 648: Giết tao đi! Nhất trí (2)

Chương 648: Giết tao đi! Nhất trí (2)
Hắn nhận thức được rõ ràng mình không phải là đối thủ của tên nhân loại nhìn có vẻ yếu đuối kia, nhưng giết chết một bé gái để tên đó đau lòng thì chắc vẫn phải làm được?
Đáp án là phủ định.
Wendy không phải là cô bé bình thường, nếu người tới là Perona thì có khả năng sẽ trúng chiêu, nhưng ý thức chiến đấu của Wendy mạnh hơn Perona rất nhiều. Trong nháy mắt, cô bé đã buff thêm ba ma pháp cho mình và Carla: “Burner, Arms, Armor!”
Tốc độ, sức mạnh và khả năng phòng ngự của hai nhóc thoáng cái tăng mạnh. Carla cực ăn ý với Wendy, cấp tốc chuyển hướng trên không trung, tránh thoát đòn tấn công của Arlong.
“Cái gì?” Arlong vồ hụt, vì quán tính nên tiếp tục bay lên trên, vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc. Hắn không ngờ con mèo bay này lại phản ứng nhanh như vậy… Chờ chút đã, mèo phản ứng nhanh hay không nhanh nhỉ?
Cái này vẫn chưa xong, trên chân Wendy đã ngưng tụ lưỡi đao gió vô hình, đá thẳng vào lồng ngực Arlong: “Thiên Long trảo!”
“Phụt… Hự hự.” Áo của Arlong bị đao gió xé rách, ngực chảy máu đầm đìa, cả người rơi thẳng từ không trung xuống đất, hai mắt thất thần: “Tại sao… Tại sao một con nhóc cũng mạnh như vậy…”
“Mạnh con mẹ mày.” Trương Đạt Dã chửi bậy, xách ghế gấp và chảo rán đập túi bụi vào đầu và mặt Arlong. Tên cặn bã này đánh lén còn chưa tính, lại dám nhắm vào một cô bé!
Nếu hắn đã không cần mặt mũi thì hủy luôn gương mặt này cho rồi! Trương Đạt Dã đập rầm rầm, đánh nát hàm răng của Arlong và nện đứt xương mũi của hắn, đánh đến mức cả khuôn mặt hắn không còn ra hình ra dạng.
Mặt Arlong sưng như cái đầu heo, mũi lệch sang một bên, nhưng hàm răng lại mọc nhanh chóng một cách kỳ diệu. Hắn lúng búng trong miệng: “Nhân loại, giết tao đi! Để đồng bào của tao thấy rõ nhân loại tàn bạo thế nào. Sự phẫn nộ của tộc người cá sẽ không bao giờ dừng lại. Ha ha ha, giết tao đi.”
“Nhất trí.” Trương Đạt Dã nhặt một thanh kiếm lên, đâm thẳng vào yết hầu của Arlong rồi rút kiếm.
Máu tươi phun trào, Arlong trợn to hai mắt như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng cơ thể chỉ giật vài cái mà không phát ra được âm thanh nào.
Trương Đạt Dã ném thanh kiếm đi: “Tao không biết sự phẫn nộ của tộc người cá có thể dừng lại hay không, nhưng sự phẫn nộ của tao đã dừng lại.”
Thụy Manh Manh lo lắng hỏi thăm: “Sếp ơi, làm thế có phải không hay lắm không?”
“Không sao, chính hắn bảo tôi giết hắn mà. Hơn nữa tiêu chuẩn phòng vệ chính đáng cũng nên được sửa lại.” Trương Đạt Dã nói: “Hành vi xâm hại chúng ta của tên này là phạm pháp, tuy đã tạm thời ngừng lại nhưng hắn vẫn có ý định và khả năng tiếp tục xâm hại chúng ta, cho nên đây là chúng ta phòng vệ chính đáng.”
“Ừm… như vậy hả?” Thụy Manh Manh không hiểu pháp luật gì cả, nhưng sếp đã nói như vậy thì chắc đúng là vậy nhỉ? Thế giới này cũng có nguyên tắc phòng vệ chính đáng à? Hơn nữa câu trả lời của ông chủ hình như lạc đề rồi? Thụy Manh Manh rơi vào trầm tư.
Trương Đạt Dã xác nhận: “Đúng vậy, Tom có thể làm chứng, lúc ấy hai chúng tôi rất sợ hãi.”
Tom phối hợp gật đầu, đây là con cá mập đáng sợ nhất mà nó từng thấy, răng nó mọc nhanh thần tốc luôn.
Lần này bọn họ đánh bại tổng cộng hơn trăm người cá, phần lớn chỉ bị thương nặng, số rất ít bị thương nghiêm trọng hơn nhưng cũng không có vấn đề gì. Người cá cực đoan với tư tưởng người cá là trên hết như Arlong có sống cũng chỉ khiến những người khác ngột ngạt.
Chẳng qua họ sẽ gặp khó khăn trong việc ăn nói với Jinbe. Không phải là vấn đề đúng hay sai mà là trước đây họ đã nhận khá nhiều ân tình của người ta, hiện giờ lại trở tay giết chết đàn em trước kia của đối phương thì không tốt cho lắm. Cho dù chính Arlong đã yêu cầu Trương Đạt Dã ra tay chăng nữa.
Tuy họ cũng giúp đảo Người Cá nhưng chuyện ân tình rất khó đong đếm ai nhiều ai ít, lần sau cậu phải xin lỗi Jinbe đàng hoàng mới được.
Cá mập khổng lồ đã bị thu lại, đám Genzo cũng được Sharkler và Wendy, Carla đưa xuống mặt đất. Trên tay Wendy phát ra ánh sáng màu xanh, trị liệu vết thương trên người Bellemere.
Nojiko và Nami ngạc nhiên đứng bên cạnh quan sát, tò mò muốn giơ tay ra chạm thử nhưng lại sợ ảnh hưởng đến vết thương của Bellemere.
“Xin lỗi.” Trương Đạt Dã nói với Sharkler: “Tôi làm như vậy có thể sẽ khiến anh khó xử trước mặt Jinbe.”
“Nhưng sếp Đạt Dã làm vậy không hề sai.” Sharkler nói: “Tên Arlong này hoàn toàn khác với ngài Jinbe, cứ nói rõ ràng mọi chuyện, tôi nghĩ ngài Jinbe sẽ hiểu thôi.”
Theo Sharkler, ưu điểm duy nhất của tên Arlong này là răng mọc nhanh, làm hắn rất hâm mộ.
“Mong là vậy.” Trương Đạt Dã cũng không muốn trở mặt với Jinbe: “Nếu thực sự không được thì cứ để Jinbe đơn đấu với tôi. Với tính tình của hắn, hắn sẽ không đánh chết tôi đâu.”
Sharkler im lặng. Hắn nghi ngờ đến lúc đó không phải là không đánh chết mà là đánh không chết nổi, có lẽ sếp Đạt Dã vẫn chưa nhận thức thể chất của mình rõ ràng cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận