One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 401: Điều trị và tiến hóa (3)

Chương 401: Điều trị và tiến hóa (3)
Hai tiếng sau, Tom nằm rạp trên ghế, lưỡi lè ra thật dài, trông có vẻ kiệt sức.
Những người khác đều nhìn Thụy Manh Manh như nhìn quái vật. Đã biết sức ăn của cô nàng rất khủng bố rồi, nhưng hôm nay đúng là khoa trương quá thể.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi ăn quá nhiều rồi.” Thụy Manh Manh vội vàng xin lỗi: “Thầy Tom, vất vả cho thầy quá.”
“Ăn nhiều cũng không sao, chúng ta vẫn có thể nuôi nổi, chẳng qua lần này đã ăn hết hai phần ba số lương thực trong kho… Chúng ta mới ra khơi được ba ngày mà lương thực cung cấp cho một tháng đã gần cạn kiệt, với sức ăn này của cô thì phải bổ sung nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày mới được.”
Sự bất tiện về nguồn bổ sung mới là vấn đề khiến Trương Đạt Dã buồn phiền. Toàn bộ chi tiêu tại thành phố Thất Thủy gần như đều do Chính Phủ Thế Giới và Diamante chi trả. Trong tay cậu vẫn còn khoản tiết kiệm hơn 300 triệu Belly ở Sabaody và cả số vàng thu được từ chỗ Moria nữa.
Nhưng giữa biển thế này, có bao nhiêu tiền cũng có chỗ mua đồ đâu hả? Nếu cứ tiếp tục ăn như thế này, bọn họ sẽ phải săn ít nhất một động vật biển lớn mỗi ngày.
“Không cần, không cần đâu!” Thụy Manh manh vội xua tay: “Tôi có thể cảm nhận được, lần này là do… ờm… hình như tôi tiến hóa rồi. Lúc đó như thể mọi tế bào trong người đều đang kêu đói, còn bình thường thì không cần ăn nhiều thế. Cùng lắm là sau khi trải qua một trận chiến khốc liệt mới phải bổ sung thêm thôi.”
“Cho nên, nguyên nhân vẫn là do thanh kiếm kia à?”
Trương Đạt Dã nghĩ tới bộ hắc giáp chưa full của Thụy Manh Manh trong thanh vật phẩm, chắc cũng giúp cô ấy mạnh hơn đấy nhỉ? Chờ khi nào gom đủ thì không thể đưa luôn cho cô ấy hấp tấp như vậy nữa. Ít nhất phải đợi đến khi đang ở trên đảo hoặc phải giết được một con Hải Vương rồi mới cân nhắc đến việc trao nó cho cô ấy.
Thụy Manh Manh lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cảm giác thanh kiếm này giống như một chiếc chìa khóa, mấu chốt là bình thường phải rèn luyện nhiều hơn.”
Tập luyện nhiều hơn đồng nghĩa với việc tiêu tốn nhiều thể lực hơn, cuối cùng chẳng phải vẫn cần ăn nhiều hơn à? Trương Đạt Dã đã quen quá rồi: “Vậy với thể lực của cô có thể thi triển chiêu thức vừa rồi mấy lần?”
“Tôi cũng không rõ là bao nhiêu lần.” Thụy Manh Manh cố gắng nhớ lại trạng thái lúc đó: “Chiêu vừa nãy chỉ là dốc hết sức chém ra một kiếm thôi, sử dụng kỹ năng kiếm thuật mà Artoria đã dạy. Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên giải phóng sức mạnh này nên tôi không thể kiểm soát hẳn được. Sau này nếu tôi chăm chỉ luyện tập, có lẽ nó sẽ trở thành chiêu thức bình thường phải không?”
Tôi còn cho rằng cô học được chiêu thức mạnh gì, ai ngờ chỉ là một kỹ năng nhỏ thôi à?
Artoria nói: “Cái đó không phải chỉ kiếm thuật đơn thuần, cũng không phải Haki của thế giới này. Nó là một lực lượng mạnh mẽ mà tôi chưa từng thấy bao giờ.”
“Yohohoho~ Quý cô Manh Manh giỏi quá, cô có thể…”
Trương Đạt Dã ngắt lời: “Bây giờ Manh Manh chưa thể kiểm soát tốt sức mạnh của mình đâu nhé, nếu cô ấy ra tay đánh người thì không biết kết quả thế nào đâu. Tôi khuyên bộ xương háo sắc nhà chú nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
“Yoho, yohoho…” Nụ cười của Brook dần trở nên gượng gạo: “Nát hết xương tôi mất! Thật đáng sợ!”
Perona ôm chặt con gấu bông của mình, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Chị ấy cũng trở nên đáng sợ rồi. Làm sao bây giờ Kumashi…”
“Phải nói là trở nên đáng tin cậy hơn chứ.” Sharkler ở bên cạnh nghe vậy, lập tức sửa lời của Perona.
Diệp Ngôn bất lực nói: “Haizz, vậy ra tôi là người bình thường duy nhất còn sót lại trên con thuyền này à?”
Trương Đạt Dã đang định nói gì thì Tom đã trộm Chiêng trấn hồn của Diệp Ngôn và gõ thật mạnh: “Keng!”
Một làn sóng chấn động có thể nhìn thấy bằng mắt thường được truyền từ chiếc chiêng đến cánh tay Tom, sau đó lan khắp thân thể Tom làm cả người nó rung rinh, giật tưng tưng đến tận khi hai chân rời khỏi mặt đất và cái đuôi duỗi thẳng tắp.
“Lạch cạch leng keng!” Chiêng trấn hồn rơi xuống đất, Tom tê liệt ngã xuống sàn thuyền, trên đầu là một đám sao bay vòng vòng.
Những người khác cũng bị tiếng chiêng làm giật mình nhưng không có phản ứng quá lố nào.
Trương Đạt Dã bế Tom lên, thử giúp nó nhấc tay nhấc chân, nhưng cậu vừa buông tay ra là nó lại nhũn nhèo nhèo xụi lơ. Cậu lập tức vươn tay vần vò mặt mèo của nó.
Tom chật vật nhấc vuốt gạt tay Trương Đạt Dã ra, chỉ vào Diệp Ngôn rồi liếc nhìn Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã nói: “Tom muốn nói rằng: Diệp Ngôn bình thường chỗ nào chứ, nó vừa đánh cái chiêng này lên là đã cảm thấy rất khó chịu.”
Diệp Ngôn cúi người nhặt chiếc chiêng lên: “Chiêng trấn hồn trong tay người thường không khác gì chiếc chiêng bình thường cả. Đây là lần đầu tiên tôi gặp kiểu giống như Tom, sau khi gõ chiêng lại chỉ làm tổn thương bản thân chứ không gây ảnh hưởng lên kẻ địch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận