One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 102: Lão già nát rượu xấu tính (2)

Chương 102: Lão già nát rượu xấu tính (2)
Khác thì không nói, chỉ cần Haki bá vương đã đủ để tránh khỏi sự quấy nhiễu của không ít quái vật biển rồi.
Người trong quán rượu càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một mình Rayleigh ngồi mãi không đi.
Trương Đạt Dã bắt đầu suy nghĩ nếu người này không trả tiền thì nên xử lý thế nào, Artoria thì đắn đo ông có mục đích gì, còn Tom và Thụy Manh Manh chỉ nhìn ông lom lom, hai vị này muốn tan làm.
Rayleigh đột nhiên hỏi: “Chú em Đạt Dã có tính toán gì cho tương lai chưa?”
“Tính toán gì ạ?” Trương Đạt Dã nghe không hiểu nên hỏi lại, cựu hải tặc này muốn hướng đạo kế hoạch nghề nghiệp cho mình à? Có cần mình viết bản quy hoạch ba nghìn chữ luôn không?
“Sở hữu thực lực mạnh mẽ mà chỉ cam tâm mở một quán rượu thôi ư?” Khi nói những lời này, kính của Rayleigh loáng lên tia sáng trắng.
Giờ là buổi tối đấy nhé, rõ ràng là đèn trong quán rượu lờ mờ cơ mà...
Trương Đạt Dã nghe được một chút ẩn ý trong lời ông. Chẳng lẽ người này muốn động viên cậu ra biển hả? Lão già nát rượu xấu tính này.
“Chẳng phải ông thực lực mạnh như vậy nhưng vẫn ở nơi này làm thợ sơn phủ mưu sinh đấy à. Chút tài mọn của cháu thì làm được gì?”
Rayleigh cười, biết rõ thực lực của ta còn nói không quen biết ta à: “Tôi già rồi, lúc trẻ đã thấy được những gì muốn thấy, hiểu mọi thứ cần hiểu. Nhưng các cậu vẫn còn trẻ, nên ra ngoài nhìn ngắm thế giới này một chút.”
Trương Đạt Dã không đồng ý: “Nhiều người trẻ tuổi như vậy, sao ngài nhất quyết phải đến khuyên cháu thế?”
“Ta chỉ nghe một đứa nhỏ thế hệ sau nhắc đến các cậu, hôm nay rảnh rỗi tiện thể ghé qua xem thử.” Rayleigh nhìn cậu: “Quả nhiên, từ ông chủ cho đến nữ nhân viên phục vụ trong quán rượu của cậu đều không có ai là người thường. Ngay cả người yếu nhất cũng đủ năng lực đánh thắng những đại tá hải quân kia.”
“Đừng tùy tiện đặt hải quân ở phía đối lập với bọn cháu ạ.” Trương Đạt Dã hỏi: “Thế hệ sau ngài vừa nhắc tới là ai?”
“Tóc đỏ, Shanks.”
“...” Quả nhiên là anh ta, nhưng có phải anh ta cược cánh tay lên người cậu đâu, mắc mớ gì lại nhắc tới mình với Rayleigh?
Thấy Trương Đạt Dã không nói gì nữa, Rayleigh chuẩn bị phóng ra đại chiêu: “Tại sao chế độ buôn bán nô lệ có thể tồn tại? Tại sao hải tặc xuất hiện hết lớp này đến lớp khác? Tại sao Thiên Long Nhân cao cao tại thượng đến thế? Chẳng lẽ cậu không muốn biết chân tướng của thế giới này à?”
Theo Rayleigh thấy, người trẻ tuổi trước mắt ông sẵn sàng ra tay với đám buôn người, giải cứu nô lệ, bằng lòng làm chuyện tốt nhưng lại không chịu gia nhập hải quân.
Biết thân phận của ông mà vẫn có thể bĩnh tĩnh thản nhiên trò chuyện lâu như vậy, có khả năng là cậu không có thành kiến đặc biệt với hải tặc, đồng thời bất mãn với Chính Phủ Thế Giới.
Chỉ là cậu còn trẻ, không biết nên làm thế nào, cần một người dẫn đường đúng đắn.
“Thật ra cháu khá là tò mò.” Trương Đạt Dã nhìn gương mặt già nua của Rayleigh: “Không phải ông đã biết rõ chân tướng rồi à? Hay là ông nói thẳng với cháu luôn cho rồi.”
“...” Sao cậu không phải ứng theo kịch bản thế? Ta nói nhiều như vậy là muốn để cậu tự đi theo đuổi ước mơ, tự đi xông pha, chứ không phải để cậu tìm ta đòi mật mã qua cửa nhá.
Rayleigh đứng lên định rời đi, ông phát hiện người trẻ tuổi này không ôm mộng tưởng gì, đã thế hai người một mèo còn lại trông có vẻ rất thuận theo cậu, chắc cũng chẳng chủ động ra biển đâu.
Khi Trương Đạt Dã hỏi ra vấn đề kia là Rayleigh biết ngay giữa ông và chàng trai trẻ này không có chủ đề chung gì rồi. Chuyến này ngoại trừ nhận được một đơn buôn bán ra thì chỉ sợ là không có thu hoạch gì khác.
Nhân lúc Rayleigh còn chưa đi, Trương Đạt Dã hỏi vấn đề mà cậu quan tâm: “À đúng rồi, ông nói người yếu nhất quán rượu chúng cháu có thể thắng được thượng tá thông thường, vậy ông xem trình độ của cháu thế nào?”
Rayleigh đi thật luôn, trước khi đi còn lườm Trương Đạt Dã bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Ông phát hiện người trẻ tuổi này chẳng những không có mộng tưởng mà còn không biết tự ước lượng mình.
Trước khi rời đi, ông hải tặc già vẫn không quên trả tiền, kết hợp lời người đóng tàu nói Rayleigh thua hết sạch tiền tại sòng bạc, nói không chừng hôm qua ông đã tự bán mình rồi kiếm được tiền từ tên quý tộc xui xẻo nào đó.
Trương Đạt Dã không hứng thú gì với ước mơ của hải tặc, cậu còn đang cân nhắc ánh mắt của Rayleigh lúc gần đi. Một lát sau, cậu bừng tỉnh hiểu ra cái gì, nhìn về phía Thụy Manh Manh với vẻ khó tin.
“Sếp, sao cậu lại… nhìn tôi như thế?” Trông Thụy Manh Manh vừa nhát gan lại yếu ớt, chẳng có phong độ của cường giả gì cả.
“Không có gì.” Trương Đạt Dã hỏi thẳng: “Artoria, Manh Manh mạnh hơn tôi à?”
Artoria suy nghĩ: “Kỹ xảo chiến đấu của Manh Manh vẫn còn kém cậu nhiều lắm, nhưng chỉ so thể chất thì lại mạnh hơn cậu, thậm chí vẫn đang phát triển cực nhanh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận