One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 108: Quả bóng bowling từng đập anh họ

Chương 108: Quả bóng bowling từng đập anh họ
Black ở sau nhìn mà ứa mồ hôi lạnh, mấy người này là chuyện thế nào? Ba người đánh hơn ba mươi người mà còn trên cơ?
Không, không đúng, không chỉ ba người, con mèo kia cũng không đúng cho lắm. Nó le lưỡi, hai tay hai súng bắn đoàng đoàng đoàng vui kinh lên được.
Quái ở chỗ tuy nó thường xuyên bắn trúng người nhưng không có một phát súng nào thấy máu, chưa kể… không phải loại súng lục này chỉ có sáu viên đạn à? Sao bắn mười mấy phát rồi còn chưa hết đạn?
Thật ra kỹ năng bắn súng của Tom cũng thường thôi, lúc nó dùng súng săn để bắn vịt hoang cũng phải bắn tám phát mới bắn trúng cánh của một con vịt nhỏ, lúc khác thì gần như đều là vừa rút súng ra đã gặp xui xẻo.
Nhưng bây giờ khoảng cách rất gần, kẻ địch lại nhiều, nó chỉ cần nổ súng, để ý đừng bắn trúng người một nhà là được.
Thế nên thường xuyên có người bị Tom bắn trúng chân, ôm chân kêu đau ầm ĩ, cuối cùng bị Thụy Manh Manh trông như hoảng sợ quá độ bổ thêm một kiếm.
Chẳng mấy chốc, đám tiểu lâu la đã bị dọn dẹp gần xong, Trương Đạt Dã theo dõi Black vẫn luôn không có hành động gì, cũng không biết mình có thể đối phó tên hải tặc 7600 vạn không?
Trương Đạt Dã liếc Artoria, Artoria gật đầu: “Cứ đi thử đi, có tôi ở đây.”
Black đang sợ đây này, thấy từng tên thuộc hạ bị đánh ngã thì cảm thấy lần này phải thua. Chỉ có thể len lén lui lại từng bước, xoay người muốn chuồn.
“Ê! Vị gì kia!” Bởi vì Black chỉ nói số tiền thưởng của mình, không báo tên họ nên Trương Đạt Dã không biết nên gọi là gì.
“Gì là cái gì!” Black nghe được Trương Đạt Dã kêu thì vô thức quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một cây gậy… Không đúng, một cột đèn đường đổ ập xuống, đè thẳng hắn xuống đất.
Cho đến khi té xỉu thì hắn cũng không tài nào nghĩ ra vì sao lại có một cột đèn đường ở nơi này?
Nhưng chờ hắn hôn mê thì đến phiên Trương Đạt Dã nghĩ không thông: “Người này thật sự bị truy nã hơn 7000 vạn à? Hay là cột đèn đường này thực ra là bảo khí?”
Dù sao lúc rút được đèn đường, trong giới thiệu sơ có nói là ngai vàng của Gilgamesh cơ mà.
“Không. Đây là đèn đường bình thường thôi, còn bị hỏng nữa.” Artoria phá vỡ ảo tưởng của cậu: “Có thể giải quyết nhẹ nhàng như vậy chỉ vì hắn quá yếu.”
Tất cả hải tặc đều đánh mất năng lực phản kháng, Trương Đạt Dã yên lặng thu hồi các loại đạo cụ bị cậu ném ra, bao gồm cả đèn đường. Ném cái đồ chơi này thật là thoải mái, với lực lượng của cậu bây giờ có thể khống chế vừa vặn.
“Cứ trói chúng lại trước đã, tôi muốn đi xem chiếc thuyền kia của chúng.”
Mọi người trói gô đám hải tặc lại, dùng phương pháp học từ Artoria. Bởi vì Tom càng thích quấn người thành từng vòng như sâu róm rồi kết bằng cái nơ bướm xinh đẹp.
Bốn người đẩy hai mái chèo, chiếc thuyền con rẽ gợn sóng, đi dần về phía thuyền lớn.
Trương Đạt Dã lần đầu tiên có cơ hội quan sát gần loại thuyền này nên rất mong đợi. Thuyền lớn như là đáp trả lại sự chờ mong của cậu, bắn một phát đạn pháo từ họng pháo ra.
Trên thuyền có người ở lại canh giữ!
“Invisible Air!”
Ngọn gió bị áp súc được kiếm trong tay Artoria giải phóng ra, đánh trúng đạn pháo, kíp nổ đạn pháo từ phía xa… Bởi vì không xác định được uy lực sức nổ, cô lựa chọn công kích từ xa cho ổn thỏa.
Sau đó Artoria nhảy xuống thuyền nhỏ chạy lướt trên mặt biển, đến gần thuyền lớn thì nhảy lên, đánh ngã hai tên hải tặc chuẩn bị bắn ra phát pháo thứ hai.
“Sao cô ấy có thể chạy trên mặt biển thế?” Thụy Manh Manh kinh ngạc hỏi.
“Cô ấy từng được tiên nữ trong hồ chúc phúc, có thể đi lại ở trên mặt nước.” Trương Đạt Dã giải thích.
Vừa dứt lời, Tom nhảy tõm vào trong nước và chìm xuống, Trương Đạt Dã phản xạ thò tay vớt nó lên.
Cậu nắm phần thịt gáy của Tom rồi nhấc nó lên đối diện với tầm mắt: “Mày lại đang chơi gì thế?”
Tom mở to đôi mắt to vô tội, chỉ vào Artoria lại chỉ mình, làm ra động tác chạy bộ ở giữa không trung.
Trương Đạt Dã tức khắc hiểu ra: “Mày muốn học cách chạy trên nước giống cô ấy á?”
Tom gật đầu.
“Thế thì thôi đi, cô ấy có buff đi kèm, không học được đâu... À...” Không nên nói ăn chắc như thế. Tom là một con mèo có thể vô ý thức bước đi trên không trung đấy, không nói chuẩn xác được.
Vậy thì cứ kệ nó, dù sao Tom cũng biết bơi, Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh tiếp tục chèo thuyền, Tom nhảy xuống nước rồi lại bò lên trên thuyền hết lần này đến lần khác. Có thể học được việc đi lại trên nước hay không thì khó nói, dù sao nó chơi rất vui vẻ là được.
Trương Đạt Dã chèo đến bên cạnh thuyền lớn, cởi áo khoác lau khô người cho Tom.
Dù Tom là một con mèo thần kỳ, nhưng nó bị lạnh vẫn sẽ cảm, bạn nói có kỳ diệu hay không?
Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh trèo thang dây lên thuyền, Tom chơi mệt, lười biếng đi thang máy hiệu Đạt Dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận