One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 630: Merry (2)

Chương 630: Merry (2)
Tôi sợ nhà quý ngài sạt nghiệp ấy chứ… Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua Artoria rồi nghĩ như thế. Nhưng nhớ tới trong nguyên cốt truyện, Kaya tùy tay là lấy ra được một chiếc thuyền rồi, chắc vấn đề không lớn đâu. Chưa kể Wendy và Perona có vẻ rất hợp cạ với Kaya, tới nhà bọn họ ngồi một lát cũng được.
“Vậy thì quấy rầy rồi. Nhưng xin hãy chờ chúng tôi đưa đồ về thuyền trước đã.”
“Để tôi gọi người đến vận chuyển giúp.” Bikasu nói. Ngài Rochester chỉ mời đoàn lữ hành Hope, hắn sẽ không tới tham gia cùng.
Thật ra từ nãy đến giờ đầu hắn vẫn là một đống bột nhão. Tại sao cô bé nhỏ như vậy đã biết chữa bệnh rồi? Còn chữa khỏi bệnh mà rất nhiều bác sĩ được mời tới đều không chữa được cho phu nhân Jane nữa chứ? Chẳng lẽ người từ Đại Hải Trình đến đều đáng gờm đến vậy?
Rochester cũng muốn mời Bikasu đi cùng, nhưng Bikasu cảm thấy mình nên thức thời thì hơn, uyển chuyển từ chối.
Trương Đạt Dã nói: “Vậy làm phiền rồi ạ. Anh cứ đặt bên bờ là được, sẽ có người vận chuyển lên thuyền. Lần sau tôi lại mời anh ăn cơm.”
Lúc này chắc Diệp Ngôn đã quay về ngủ trưa, nhưng đám Cờ yêu cần cù vẫn sẽ xử lý gọn gàng việc khuân vác cỏn con này. Trương Đạt Dã đột nhiên cảm thấy mình mặt dày xấu xa. Mà cũng không đúng, không thể áp đặt giá trị quan của người bình thường lên đám Cờ yêu kia được, bọn chúng tự nguyện đi theo làm việc cho nhà họ Diệp mà.
Nhà của Kaya, hoặc có thể nói là ngôi biệt thự của Rochester cách nơi dân chúng bình thường sinh sống một khoảng. Ba cô bé vui vẻ chạy đằng trước, lúc thì vẫy tay ra hiệu cho những người lớn phía sau đi nhanh chân hơn, lát lại ngồi xổm ở ven đường chẳng biết đang nhìn thứ gì.
Nhóm Trương Đạt Dã trò chuyện với vợ chồng Rochester về những kiến thức thú vị trên hành trình của mình. Rochester sẽ nói về trải nghiệm buôn bán lúc còn trẻ của mình. So với người bình thường ở biển Đông thì có thể coi như hắn là người có kiến thức rộng rãi.
“Không ngờ trên thế giới vẫn có sinh vật kỳ lạ như vậy.” Phu nhân Jane đang nói đến Brook, Sharkler, cả Carla và Tom nữa.
Chủ yếu là nói về Carla và Tom, bởi vì mặc dù Brook và Sharkler kỳ lạ nhưng không phù hợp với mắt thẩm mỹ của cô, hai con mèo vẫn đáng yêu hơn. Nhất là lúc Carla bay lên thì trên lưng sẽ mọc ra một đôi cánh, đuôi còn thắt nơ con bướm làm phu nhân Jane cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình như sống lại.
“Yohohohoho, biển cả cực kỳ rộng lớn, trong Đại Hải Trình còn có rất nhiều sinh vật kỳ quái, tiếc rằng nơi đó quá nguy hiểm, không thích hợp để người bình thường đi du ngoạn.” Brook nói chuyện rất đúng mực, vì sau khi nhận lời mời Trương Đạt Dã đã đánh hắn trước thời hạn rồi. Đây đại khái gọi là phòng ngừa chu đáo, bóp chết từ trong trứng nước.
“Nói đến kỳ lạ thì nhà chúng tôi có một người hầu cũng không bình thường lắm, hy vọng mọi người đừng quá ngạc nhiên.” Phu nhân Jane ôm Carla, vừa cười vừa nói.
Carla nể tình phu nhân Jane vừa mới khỏi bệnh nên mới bất đắc dĩ để cho phu nhân ôm một lát, cảm giác hoàn toàn khác so với nằm trong ngực Wendy, có điều cô mèo vẫn thích Wendy nhất.
Đến biệt thự lớn nhà Kaya, quả nhiên có một người hầu ra đón. Đối phương mặc quần áo nam hầu, dáng dấp… rất giống một con cừu.
Giống với thuần thú sư Mohji của băng hải tặc Buggy, lông cừu và cặp sừng khả nghi trên đầu Merry không phải khăn đội đầu hay đồ trang sức mà thật sự mọc ra từ đầu hắn.
“Merry, Merry.” Kaya vui sướng reo lên: “Hôm nay tôi làm quen với bạn mới đấy. Mau xem này, đây là chị Wendy và chị Perona.”
Người được gọi là Merry cười dịu dàng nói: “Thật ư? Vậy thì đúng là tốt quá, tiểu thư Kaya hãy chơi thật vui với bạn bè nhé~”
“Ừm.” Kaya gật đầu rồi kéo Wendy và Perona chạy đi: “Chúng ta tới phòng em chơi đi.”
Bởi vì lý do sức khỏe mà Kaya rất ít khi đi ra ngoài, cũng không có bạn bè cùng tuổi. Mặc dù Wendy và Perona lớn hơn cô nhóc vài tuổi nhưng đối với cô nhóc cũng đã là rất hiếm có rồi.
“Mer… Cừu non?” Wendy và Perona ngẩn người, lập tức nhận ra mình làm như vậy không lễ phép cho lắm nên nói: “Thật xin lỗi.”
“Không sao đâu. Xin hai vị hãy quan tâm đến tiểu thư Kaya nhé be be…” Tính tình của Merry rất tốt, không quá để ý đến lời nói vô tâm của hai đứa trẻ, thậm chí còn cố ý nói thêm vài từ đáng yêu.
Rochester mời nhóm Trương Đạt Dã vào nhà và bảo Merry đi chuẩn bị trà bánh. Phu nhân Jane mỉm cười giới thiệu hắn chính là người hầu mà cô mới nhắc tới lúc nãy.
Lúc nghe cái tên Merry, Trương Đạt Dã đã hơi hoảng hốt. Nếu không tới đây làm khách thì cậu gần như đã quên mất người này, nhà thiết kế thuyền Going Merry, cũng là nguyên hình của con cừu nhỏ ở đầu thuyền.
Khi xem đến tập tiễn biệt tàu Merry, nhạc vừa vang lên là cậu đã rơi nước mắt. Trước đó cậu có bao giờ ngờ được mình lại khóc bù lu bù loa vì một con thuyền đâu chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận