One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 897: Chiêng trấn hồn của Trương Đạt Dã (3)

Chương 897: Chiêng trấn hồn của Trương Đạt Dã (3)
Diệp Ngôn hỏi: “Không phải bản gốc... nghĩa là sao?”
“Ví dụ tôi từng rút được xe cũ của Tom nhưng trên thực tế chiếc xe đó nên bị hỏng rồi mới phải. Hoặc như tôi từng rút được Star Piece giả, nhưng trên thực tế toàn bộ Star Piece giả đều bị đám người Sharkler lấy rồi. Với cả tôi từng rút được sữa bò thần kỳ do Tom đặc chế nhưng chắc chắn sữa đó đã bị Jerry uống cạn...”
Trương Đạt Dã liệt kê ra một đống đạo cụ lẽ ra đã không tồn tại, tổng kết lại: “Cho nên tôi phỏng đoán đạo cụ mà tôi rút được chắc đều là sản phẩm phục chế, hoặc cao cấp hơn thì là đồ của một mốc nào đó trong sông dài thời gian, đồ gốc không chịu ảnh hưởng.”
“Hiểu rồi.” Diệp Ngôn gật gù, ôm ngực bày ra vẻ mặt đau đớn dữ dội: “Tóm lại là phí tổn thất tinh thần của tôi đã bay theo gió.”
“He he.” Trương Đạt Dã xách Chiêng trấn hồn lên gõ đánh keng, muốn thử xem hiệu quả.
Tom bên cạnh bị âm thanh bất chợt này doạ sợ tới mức bắn lên khỏi ghế, ở giữa không trung rung lắc một lúc lâu mới rụng xuống, mặt ngoài cơ thể mèo biến thành hình dạng gợn sóng.
“Dọa người ta phát khiếp rồi! Diệp Ngôn! Anh tự nhiên gõ chiêng làm gì hả?” Perona hơi đau lòng, cốc cacao nóng vừa uống một ngụm đã bị cô bé run tay hất ra ngoài hơn nửa, quần áo mới mua cũng bị bẩn.
Diệp Ngôn chỉ Trương Đạt Dã: “Anh không phải loại người thiếu đạo đức công cộng thế đâu. Với lại nếu để anh gõ thì giờ em đã chẳng nhúc nhích nổi.”
“Xin lỗi, ngại quá, vừa nhận được pháp khí mới nên hơi kích động.” Trương Đạt Dã thấy Perona tức giận thì dỗ vội: “Anh đền cacao nóng cho em, giặt quần áo giúp em luôn!”
“Hừ.” Perona lại ngồi xuống, thầm mừng trong bụng. Hình như kiếm lời từ nửa cốc cacao nóng thì phải?
Sau khi dỗ được Perona, Trương Đạt Dã lại ôm Tom vần vò nó thành dáng vẻ bình thường rồi mới hỏi: “Tại sao tôi gõ chiêng lại vô dụng?”
“Gõ không đương nhiên vô dụng rồi, cũng phải phối hợp với chân khí mới được, giống thế này...”
Diệp Ngôn nâng tay lên, kết quả phát hiện tất cả mọi người ở đây quay đầu nhìn chằm chằm cậu ta với ánh mắt bất thiện.
“Ha, ha ha... Tạm thời đừng biểu thị thì hơn.” Diệp Ngôn cười gượng cất pháp khí, sau đó lại ý thức được cơ hội kinh doanh: “Chi bằng chúng ta nói chuyện học phí trước đi...”
...
Từ lúc lấy được Chiêng trấn hồn, Trương Đạt Dã thường xuyên cùng Diệp Ngôn chèo thuyền nhỏ đến khoảng cách không ảnh hưởng đến các đồng bạn để luyện tập.
Học phí từ mỗi lớp mười đồng vàng bị cò kè mặc cả thành toàn bộ khóa một đồng vàng, bao dạy, bao hiểu, bao luôn luyện cùng.
Diệp Ngôn rưng rưng nước mắt kiếm được đúng 1 xu vàng mồ hôi và máu, mà đằng nào không trả tiền cậu ta cũng sẽ dạy.
Trương Đạt Dã cũng biết cái tính của Diệp Ngôn, mặc cả coi như đùa giỡn với nhau mà thôi. Đã thế sau khi thanh toán phí học có thể đàng hoàng sai sử 8 tên luyện chung do Diệp Ngôn cung cấp.
Tóm lại, ngoài đám Cờ Yêu bị ép tự nguyện ra, cuối cùng ai nấy đều vui mừng.
Vài ngày sau, đoàn du lịch Hope tới thành phố Thất Thủy quen thuộc.
“Đẹp quá đi!” Wendy, Carla và Vivi lần đầu tiên tới nơi này, nhìn thấy thành phố giống như một đài phun nước lớn được đặt trên mặt biển thì không kìm lòng được mà cảm thán.
Mấy đứa tỉ mỉ thưởng thức một lát, Vivi đau lòng nói: “Tuy rất đẹp, nhưng mà cảm giác lãng phí quá đi.”
“Cạc~” Điều Karoo muốn nói chắc cũng giống với cô bé.
Trương Đạt Dã nói: “Nơi này là thành phố nước mà, nước ở chỗ này giống với cát ở Alabasta vậy. Dùng kiểu gì cũng không cần tiếc.”
Chính là đạo lý nắng nhiều thì hạn, mưa nhiều thì ngập. Chỉ cần không xảy ra biến cố gì lớn, thành phố Thất Thủy tuyệt đối sẽ không thiếu nước.
Thành Long hỏi: “Mọi người rất quen thuộc nơi này à?”
Trương Đạt Dã nói: “Coi như vậy ạ. Ở chỗ này còn có mấy người quen nữa, cháu cũng không biết giờ bọn họ thế nào rồi.”
Artoria gật đầu khẳng định, quen quá đi ấy chứ. Cô lôi một tấm bản đồ ra, là bản đồ mà lần trước Tùy Phong Nhĩ đánh dấu tiệm quần áo, nhà hàng và tiệm đồ chơi chất lượng tốt.
Khoanh trọng điểm: Nhà hàng chất lượng tốt.
Hope còn chưa cập bờ đâu, đã có ba con thuyền hải tặc nhào lên nghênh đón.
Hai thuyền trong số đó xông thẳng tới rất chi là lỗ mãng, chiếc còn lại nhìn như muốn xông lên nhưng thật ra là quay đầu bỏ chạy, bán đứng đồng đội cực kỳ trôi chảy, đã thế hai chiếc khác cũng không có cảm giác gì, tiếp tục xung phong nã pháo.
Hiện tại đoàn du lịch Hope là bánh ngon, trừ tin đồn đánh bại Mắt Diều Hâu thì nghe nói bọn họ còn tìm được bảo tàng của hải tặc vàng vĩ đại Woonan, nhờ đó mới có thể thảnh thơi du lịch khắp nơi, sống phóng túng như vậy.
Nói cách khác, chỉ cần xử lý đoàn du lịch Hope là chiếm được cả tiền lẫn danh tiếng rồi còn gì!
Đương nhiên cũng có tin đồn không tốt lắm cho đám hải tặc, đó chính là bọn họ quá mạnh, hải tặc tầm thường vừa thấy bọn họ là xác định sẽ biến thành tiền thưởng luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận