One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 884: Mắt Diều Hâu: Chắc mình uống phải rượu giả (2)

Chương 884: Mắt Diều Hâu: Chắc mình uống phải rượu giả (2)
"Được, đến lúc đó kiếm món tiền lớn." Trương Đạt Dã cất máy chụp ảnh, cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện cái gì không đúng: " Chờ tôi đánh thắng thì hình này mất giá rồi còn gì?"
Trương Đạt Dã nhìn bóng lưng chú đẹp trai, khá là chê.
"Anh Đạt Dã ơi! Bọn em phát hiện một ông cụ đi cà kheo! Cà kheo cao ơi là cao!" Vivi cưỡi Karoo, bộp chà bộp chộp chạy tới báo tin.
"Đi cà kheo á? Ờ, anh đến đây!"
...
"Tôi là Tonjit, dân du mục của Long Ring Long Land, cảm ơn mọi người cứu tôi xuống khỏi cà kheo trúc, vô cùng biết ơn!" Một ông già râu bạc đội mũ nỉ nói như vậy: "Thần kỳ thật đấy, mèo biết bay, lại còn biết nói chuyện nữa."
Carla đã quen bị người nhận xét như vậy, cô mèo hỏi: "Sao ông lại kẹt bên trên đấy vậy?"
"À..." Tonjit chắp tay sau mông, trưng ra bộ dáng cao thâm: "Tôi muốn khiêu chiến kỷ lục cà kheo cao nhất thế giới, mà không ngờ sau khi lên tới cà kheo… thì không xuống được, đã vậy cứ thế ở cả một năm trời!"
"Ông bị ngu à?" Perona lớn tiếng chê bai.
"Perona, nói chuyện với người già như thế là không lễ phép." Thành Long ấn đầu Perona, tuy chính anh cũng rất muốn nói vậy.
Perona ngoan ngoãn xin lỗi, cô nhóc không muốn nghe chú Long lải nhải.
"Không, không sao mà, có thể xuống được là tốt rồi." Tonjit nói: "Phải biết một năm này cây trúc còn đang cao lên không thôi, càng cao thì tôi càng không dám xuống, sợ chết đi được."
Diệp Ngôn trợn trắng mắt. Thế giới này đúng là lắm người bất thường: "Lời này thật lắm lỗ hổng. Chưa nói người sợ độ cao như ông lại thích đi cà kheo đi, chỉ nói cây trúc này thôi, sau khi bị làm cà kheo rồi còn có thể dài ra ấy hả?"
"Ừ, đúng mà." Tonjit gật đầu cái rụp, đưa ra lý do rất chi là vớ vẩn: "Bởi vì cuộc sống trên Long Ring Long Land nhàn nhã quá, mọi người làm việc đều thích cù cưa cù kéo, thế là dù động vật hay thực vật cũng rất tự nhiên mà kéo dài ra."
Vì vậy, mọi người biết đến tên của nhiều động thực vật trên đảo này đều phải phát âm rất dài, rất dài như là: “Chó xúccccccccc xích”, “thú mỏỏỏỏỏỏỏ vịt”, “cây táoooooooo”.
Sau đó Wendy bắt được điểm chính: "Chỉ cần nhàn nhã một chút, làm việc kéo dài cù cưa là có thể cao lên à?"
Carla vỗ nhẹ bắp chân Wendy: "Đừng có tin, chắc chắn là do hoàn cảnh địa lý đặc thù thôi."
"Nhưngggg mà, không thử một chúttttt thì saooooo biết được." Wendy đã tưởng tượng ra hình ảnh mình cao lên thế nào, bị tương lai rạng rỡ làm mờ mắt.
"Hết cứu." Carla vỗ trán mình, giật ống quần Trương Đạt Dã ý bảo cậu nghĩ cách, đừng để Wendy biến thành như vậy.
Trương Đạt Dã gật đầu, chỉ về một hướng: "Wendy, em nhìn bên kia kìa."
"Dạ ạạạ?" Wendy chậm rãi quay đầu.
Trương Đạt Dã nói: "Con kia tên là báoooooo tuyết, nó dài theo chiều ngang đấy. Em cũng muốn biến thành như thế à?"
"Ơ? Không muốn đâu!" Wendy lập tức khôi phục bình thường.
Hiệu quả, hiệu suất nhanh chóng.
Bên kia mọi người còn đang trò chuyện, Thành Long buồn bực nói: "Nhưng đứng trên cà kheo một năm thì ngày thường ngài ăn cơm, ngủ nghỉ thế nào?"
"Chuyện này hả? Đúng là hơi khó khăn một chút, may mà cây cối trên đảo đều rất cao, tôi có thể dựa vào cây ngủ, cũng có thể ăn quả trên cây." Tonjit nhẹ bẫng buông những câu rất chi là vớ vẩn.
Qua lời giới thiệu của Tonjit, cư dân nơi này đều là dân du mục, mỗi 3 năm rời đi một lần, ngày rời đi là ngày thủy triều rút quy mô lớn mỗi năm, để lộ ra lối đi.
Mà ngày ông ta dẫm lên cà kheo năm ngoái vừa lúc chính là ngày di dân, dân trong làng không tìm được Tonjit nên đành bỏ ông ta lại để rời đi.
Cũng không thể trách bọn họ vô tình, thật sự là thời gian nước biển rút xuống có hạn. Nếu dân du mục không kịp rời đi thì thảo nguyên trên đảo sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, đến lúc đó súc vật toàn thôn sẽ chết đói, người cũng không khá hơn chút nào.
Người nhà của Tonjit để lại cho ông một con ngựa, một cái lều vải và một ít nguyên liệu. Có lẽ cảm thấy lần này bỏ lỡ thì chỉ cần kiên trì đợi một năm, năm sau cũng có thể tranh thủ cơ hội đuổi kịp.
Chỉ là họ không ngờ nếu không có đám người Trương Đạt Dã ảnh hưởng thì Tonjit còn phải sống trên cà kheo 10 năm, mãi đến khi băng Mũ Rơm tới đây mới có thể thoát cảnh khốn cùng. Nhìn ở phương diện nào đó thì ông cũng là một ông già rất mạnh.
Nhưng nếu đã gặp, đám Trương Đạt Dã quyết định làm người tốt tới cùng, dứt khoát đưa ông cụ về.
"Có thật không? Vô cùng cảm ơn các vị!" Nếu có thể, Tonjit cũng muốn sớm đoàn tụ với người nhà: "Nhưng 10 đảo nhỏ của Long Ring Long Land thuộc về một đảo, ở giữa không có từ lực nối liền..."
Trong tình huống không có từ lực chỉ dẫn mà đi biển thì rất nguy hiểm.
Sharkler nói: "Không sao, tôi có thể lặn xuống, đưa mọi người theo đường dân làng của ông rời đi là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận