One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 94: Cậu có biết cái gì cạch cạch cạch cạch cạch không? (2)

Chương 94: Cậu có biết cái gì cạch cạch cạch cạch cạch không? (2)
Trương Đạt Dã và Artoria ngồi ở bàn chờ món ngon như ngày thường, chỉ có Thụy Manh Manh theo vào phòng bếp muốn giúp đỡ.
Cuối cùng, Thụy Manh Manh đờ đẫn ra khỏi phòng bếp như thể mất đi lý tưởng, ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Artoria rót cho cô tách trà: “Sao thế?”
Thụy Manh Manh đặt một tay nằm ngang, một tay khác làm hình con dao: “Hai người biết không? Thầy Tom cạch cạch cạch cạch cạch...”
Trương Đạt Dã hỏi: “Cái gì cạch cạch cạch cạch cạch?”
Thụy Manh Manh nói: “Thái thịt đấy, tôi hoa mắt mà nhìn không rõ dao phay vung thế nào, sau đó từng miếng thịt đã được thái chỉnh tề.”
“Bình thường mà?” Trương Đạt Dã tiếp tục uống trà của mình, cực thích dáng vẻ của người mới chưa trải sự đời.
“Còn nữa còn nữa!” Thụy Manh Manh khoa trương quơ hai tay: “Thầy Tom lấy ra tám trứng gà một lúc, tung hứng trứng gà thành vòng tròn như diễn xiếc, sau đó lại đập vỡ vỏ trứng trên không, lòng đỏ lòng trắng rơi vào trong bát, vỏ trứng bay thẳng vào thùng rác.”
“Cũng thường thôi... mà?” Trương Đạt Dã cũng chưa thấy động tác độ khó cao này, thời gian gần đây cũng không đi xem Tom nấu cơm, hóa ra nó tự mình chơi ra đủ trò.
“Thế còn thường á? Thế một tay đảo muôi, một tay chiên xào, lại còn dùng một chân lắc chảo và cái đuôi cuốn lấy muôi xào thì sao?” Thụy Manh Manh đứng lên, cố gắng bắt chước động tác của Tom.
Tuy rằng cô không có đuôi, cơ thể không mềm dẻo bằng Tom nhưng vẫn diễn khiến Trương Đạt Dã tưởng tượng ra cảnh kia: “Ồ... Nếu là Tom thì khá hợp lý.”
Artoria cũng gật đầu: “Tom rất thần kỳ, cô sẽ quen dần thôi.”
“Thật à?” Trông Thụy Manh Manh không tin cho lắm.
Trương Đạt Dã cho cô câu trả lời khẳng định: “Đúng vậy, nếu cô muốn học nấu nướng thì cứ tìm nó.”
Thụy Manh Manh lắc đầu: “Chắc không thể học được kỹ năng nấu ăn này đâu nhỉ?”
Trương Đạt Dã an ủi: “Những động tác độ khó cao như thế chỉ là nó đang chơi thôi, dù không có những động tác đó thì Tom nấu cơm vẫn rất ngon, cố gắng là học được thôi.”
Nhân thời gian này, Trương Đạt Dã và Artoria tôi một câu cô một câu nói cho Thụy Manh Manh tình huống của hòn đảo và diện mạo của thế giới này.
Ban đầu Thụy Manh Manh nghe và ghi nhớ rất nghiêm túc, nhưng thời gian hơi dài là không ổn rồi: “Khoan khoan, nói nhiều một lúc như thế… tôi tôi tôi không nhớ được...”
“Được rồi, việc này không vội, từ từ tìm hiểu là được. Tóm lại, ở thế giới này vẫn phải mạnh một chút mới tốt. Cô nói cô có siêu năng lực, thực ra nên nói là gen siêu cấp của cô thức tỉnh hoặc là được kích phát mới phải. Không phải nháy mắt là tiến vào trạng thái mạnh nhất ngay được, vẫn phải rèn luyện tử tế.” Trương Đạt Dã thuận miệng phổ cập khoa học cho Thụy Manh Manh.
“Ừ, tôi sẽ cố gắng, tôi muốn thành vua siêu thần!” Cô nàng lớn tuổi Thụy Manh Manh vô cùng trẻ trâu vung nắm tay nói.
Thật ra Thụy Manh Manh cũng không thể diễn đạt rõ ràng vua siêu thần là gì, chẳng qua là nghe Trương Đạt Dã nhắc đến Học viện siêu thần, cũng nghe nói đến vua hải tặc của thế giới này nên cứ thế kết hợp thành cái tên cô cảm thấy rất ngầu.
Cô vừa tới đây đã nói muốn cùng mọi người cứu vớt thế giới, chẩn đoán bệnh trẻ trâu là chính xác tuyệt đối.
Nghe cô nói như vậy, Trương Đạt Dã chỉ có thể tặng cô một nụ cười ngượng ngùng mà không mất lễ phép.
Nhưng Trương Đạt Dã sẽ không cười nổi sớm thôi.
Trải qua cố gắng của Tom, một bàn tiệc lớn đầy đủ sắc hương vị bày ra trước mặt mọi người, bởi vì có người mới đến nên Tom cố ý tăng thêm ba món.
“Nào, hoan nghênh Manh Manh gia nhập quán rượu!”
Dùng trà thay rượu cụng ly, Trương Đạt Dã nhiệt tình mời: “Ăn thoải mái, xem như nhà mình là được, tuyệt đối đừng khách sáo!”
Thật ra cậu cũng biết ba thành viên nhà mình đều là vua dạ dày, chỉ sợ Thụy Manh Manh câu nệ, ăn không đủ no.
Nhưng nửa tiếng sau...
Trương Đạt Dã sờ bụng mình: “Tom, hay là nấu thêm ít nữa đi?”
Tom gật đầu, lại chui vào phòng bếp.
Thụy Manh Manh cúi đầu thu dọn bát đĩa: “Ngại quá, thật xin lỗi, tại tôi ăn nhiều quá. Tôi tôi tôi tôi… bình thường không thế đâu. Hay trừ tiền ăn vào tiền công đi.”
“Không sao, giờ cô là chiến sĩ siêu cấp, sau khi vận dụng sức mạnh vượt qua người thường cũng cần bổ sung rất nhiều năng lượng.”
“Ý cậu là việc tôi đánh tên lưu manh trước khi đến đây hả? Thì ra là như vậy!” Thụy Manh Manh chợt nhận ra: “Cái này tôi hiểu, ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu, sau này tôi sẽ cố gắng làm việc!”
Chỉ sợ không chỉ như vậy. Nếu chỉ có thế không đến mức tiêu hao khoa trương thế này.
Trương Đạt Dã biết toàn bộ chiến sĩ siêu cấp của Học viện siêu thần muốn mạnh hơn thì ngoại trừ cần gen siêu cấp còn cần tài nguyên bao la. Nhìn tình huống hôm nay, cậu có thể đoán được cách thu hoạch tài nguyên của Thụy Manh Manh sau khi đến thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận