One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 892: Issho: Chẳng lẽ Ngũ Lão Tinh có mắt như mù à? (1)

Chương 892: Issho: Chẳng lẽ Ngũ Lão Tinh có mắt như mù à? (1)
Sengoku cười nói: “Hina còn đỡ nhưng đừng là thành phần cá biệt, lỗ mãng như Smoker là được.”
“Ha ha, lúc ông và Garp còn trẻ cũng có thua gì Smoker đâu!” Zephyr giễu cợt một câu rồi vẫy tay với Sengoku và Tokikake, xoay người rời khỏi văn phòng.
Sengoku lắc đầu, đang yên đang lành nhắc tới tên khốn Garp làm gì.
Tokikake đợi đến khi ánh mắt của Sengoku nhìn về phía mình mới nói: “Chuyện của tôi cũng phải làm phiền nguyên soái rồi.”
Sengoku thở dài: “Chuyện của Issho... cụ thể là thế nào vậy?”
Tokikake nói: “Vốn dĩ Issho dự định thăm thú bên ngoài thêm một thời gian rồi đến hải quân, đi con đường chính thống hưởng ứng lệnh nhập ngũ. Chỉ là khoảng thời gian trước cậu ấy đến Sabaody gặp phải một vài chuyện… Cho nên lại hơi do dự.”
“Chuyện lần trước ở Sabaody do vị ấy làm à?” Sengoku nhớ tới sự kiện sụt lún ở quần đảo Sabaody khoảng thời gian trước. Chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ những nơi bề nổi là sòng bạc nhưng ngầm tiến hành giao dịch nô lệ đều bị phá huỷ.
Bởi vì chuyện xảy ra ở vùng đất trái phép, hơn nữa cũng không liên lụy tới bình dân nên hải quân chỉ nhận được mệnh lệnh phối hợp CP tiến hành điều tra. Thậm chí đến cả trung tâm cũng không cần điều động gì.
“Chính là sự kiện đó. Lẽ ra Issho chỉ định đi đánh cược thôi.” Tokikake bất đắc dĩ nói: “Chuyện lần này gần giống với tình huống của đoàn du lịch Hope, rõ ràng không phải hải tặc lại đột nhiên nhận được lời mời làm Thất Vũ Hải...”
Vì muốn sớm bổ sung đủ số lượng Thất Vũ Hải, làm ra thế vạc ba chân “ổn định” để ba thế lực lớn kìm kẹp lẫn nhau nên Ngũ Lão Tinh cứ phải gọi là dốc hết tâm tư, sàng chọn người thích hợp trên khắp thế giới.
Tuy Issho không quá nổi danh, còn lâu mới đạt tiêu chuẩn làm Thất Vũ Hải. Chỉ là thực lực của hắn bày ra ở đó thì cần gì danh tiếng nữa.
Issho vừa đưa nô lệ cuối cùng về nhà không lâu thì nhận được thư của Chính Phủ Thế Giới. Phương diện trả người thì hắn kiên nhẫn hơn Trương Đạt Dã nhiều, đương nhiên một trong các nguyên nhân là năng lực cho phép.
Bởi vì đôi mắt không tiện, Issho tìm người qua đường nhờ đọc thư. Sau khi đọc xong, người qua đường nọ cười rất lâu, nói gì mà ‘ông chú muốn đùa cũng nên đổi cách khác đi, làm giả thư của Ngũ Lão Tinh coi chừng bị bắt đó’.
Thế nên khi Issho liên hệ với Tokikake mới nói: “Với cá nhân tôi mà nói, mắt mù cũng là một điều may mắn, bởi vì tôi không cần nhìn những việc dơ bẩn. Nhưng Ngũ Lão Tinh ở địa vị cao lại đánh đồng tôi với đám hải tặc, chẳng lẽ đều là người có mắt như mù hay sao?”
Đương nhiên, trung tướng Tokikake sẽ không nhắc lại lời này với Sengoku, chỉ nói Issho rất bất mãn mà thôi.
“Tôi biết rồi, tôi đi gặp Ngũ Lão Tinh luôn đây.” Sengoku cảm thấy tim mệt quá. Mình thì vắt óc nghĩ cách mời chào nhân tài, làm lớn mạnh thực lực của hải quân, Ngũ Lão Tinh thì nghĩ mọi biện pháp đẩy người ta ra ngoài, đúng là... trăm mối ngổn ngang.
“Vậy tôi không quấy rầy nữa.” Giống với phần lớn hải quân, Tokikake có hiểu lầm nhất định đối với địa vị giữa nguyên soái hải quân và Ngũ Lão Tinh.
Hắn tưởng chỉ cần nguyên soái tới gặp Ngũ Lão Tinh phân tích trái phải, nói rõ lý lẽ là sẽ giải quyết mọi chuyện. Nào đâu biết rằng dù lời Sengoku có lý thế nào chăng nữa, khả năng cao là chỉ có thể hứng chịu Ngũ Lão Tinh mắng chửi một trận.
Chẳng qua đây không phải chuyện mà trung tướng hải quân như Tokikake nên quan tâm. Chuyện Tokikake quan tâm bây giờ là trung tướng Gion sắp chấp hành nhiệm vụ trở lại rồi, nên tỏ tình với cô ấy thế nào đây?
Trước đó hắn đã tỏ tình với cô ấy 37 lần đều thất bại, lần này nhất định phải khiến cô ấy rung động!
...
“Alo, trung tướng Gion à? Đúng là có việc tìm cô nhưng không gọi được nên chúng tôi liên hệ với ngài Zephyr rồi.”
“Bởi vì hôm đó tôi đang chấp hành nhiệm vụ nên không tiện nghe máy. Đạt Dã-chan đừng giận nhé~”
“Phải là tôi mong cô đừng trách tôi tự tiện liên lạc mới phải, không biết có quấy rầy cô chấp hành nhiệm vụ không?” Trương Đạt Dã tự động bỏ qua giọng điệu thả thính của cô, Den Den Mushi bắt chước dáng vẻ Thỏ Hồng nháy mắt thật sự khiến người ta không rung động nổi.
“Không sao không sao~” Trung tướng Gion hơi buồn rầu nói: “Tôi còn hy vọng có người thường xuyên liên hệ với tôi ấy chứ. Dạo này tôi toàn làm việc ở Tân Thế Giới, buồn bực lắm đó.”
Trương Đạt Dã hỏi: “Tân Thế Giới? Nghe nói gần đây Tân Thế Giới rất loạn, thời điểm này mà tới đó làm việc thì nguy hiểm lắm nhỉ?”
“Cũng không đến nỗi nguy hiểm, chỉ là hơi phiền thôi.” Bởi vì nhiệm vụ đã xử lý gần xong rồi, hơn nữa không tính là bí mật gì nên Gion nói thẳng: “Đầu sỏ gây tội vẫn là băng hải tặc Tóc Đỏ và băng hải tặc Ngũ Phong. Bởi vì dạo này Ochoku bị rất nhiều hải tặc lớn nhỏ nhằm vào, đám hải tặc thường xuyên chiến đấu dẫn đến Tân Thế Giới nhiều ra vô số bại binh hải tặc lạc đàn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận