One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 259: Bồ cào thần kỳ

Chương 259: Bồ cào thần kỳ
Thế nên Trương Đạt Dã còn dán một hàng lệnh truy nã trên tường quán rượu, hứa hẹn chỉ cần có người cung cấp manh mối hữu dụng thì cậu sẵn lòng chia 5% phí tình báo sau khi bắt được tội phạm.
Hình dán đều là người bị truy nã khi phạm tội ở quần đảo Sabaody, nói không chừng có người gặp qua rồi.
Thiếu tá Kuro vừa giúp cậu làm thủ tục đổi tiền thưởng vừa oán thầm, thiếu tiền còn dùng ghế gấp bằng vàng. Lời này nói ra ngoài ai mà tin cậu?
Sau khi rời căn cứ hải quân, Trương Đạt Dã gặp một người quen: "Trung tướng Gion?"
"Arto~ ria -chan!" Trung tướng Gion đang định vào căn cứ hải quân lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Chào cô." Artoria chào hỏi bình thường.
"Đã lâu không gặp!" Trung tướng Gion thân mật ôm Artoria một cái, sau đó lại ôm Tom: "Cả Tom-chan nữa!"
Sau đó trung tướng Gion mới như phát hiện Trương Đạt Dã: "Chà, Đạt Dã -chan cũng ở đây hả."
"Cô cố ý đi..." Trương Đạt Dã nhướng mày. Tom ngồi trên bả vai tôi đây này. Cô thấy nó mà không thấy tôi á?
"Ôi ôi ~Đạt Dã -chan tức giận hả?" Trung tướng Gion che miệng cười một tiếng, sau đó giang hai cánh tay: "Chị cũng ôm cậu một cái nhé?"
"Thôi khỏi." Trương Đạt Dã chối thẳng. Cậu không biết ứng phó với bà chị này thế nào. Mà lúc này, hai lính hải quân đứng gác cửa nhìn về phía Trương Đạt Dã cũng thân thiện hơn hẳn.
"Lần này bà chị đến đây có chuyện gì quan trọng à?"
"Bà chị cái gì? Đạt Dã -chan chẳng đáng yêu gì cả." Trung tướng Gion nói: "Tôi đến đây đương nhiên là vì tìm Artoria -chan rồi. Tiện thể hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ."
"Thế thì chúng tôi không quấy rầy nữa." Trương Đạt Dã còn lâu mới tin lời này của cô. Trung tướng nào lại rảnh như thế, tưởng ai cũng là Garp đấy à.
"Đừng vội đi mà." Trung tướng Gion giữ lại: "Hôm nay Artoria-chan đến căn cứ hải quân là cuối cùng cũng quyết định gia nhập hải quân à?"
Artoria bác bỏ: "Không, đi cùng Đạt Dã tới đổi tiền thưởng thôi."
"Artoria -chan của bà chị bị đồng tiền che mắt rồi. Giờ chúng tôi phải về ăn cơm trưa. Tạm biệt trung tướng Gion!" Trương Đạt Dã không đợi trung tướng Gion nói chuyện, kéo Artoria đánh bài chuồn.
"Thật đúng là~" Trung tướng Gion xoay người vào căn cứ. Dù sao quán rượu cũng không chạy, hoàn thành công tác lại nói.
...
"Đạt Dã, đi nhanh thế làm gì?" Artoria bị cậu kéo thì không hiểu ra sao.
Trương Đạt Dã buông tay ra: "Không có gì. Chỉ cảm thấy bà chị đấy phiền quá. Cách nói chuyện cũng giống cách viết thư lần trước, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện lừa cô chạy."
Artoria nói: "Đâu đến mức ấy. Cô ấy cũng không có ác ý. Thân là tướng cao cấp, mời chào nhân tài cho quân đội là chuyện rất bình thường. Đằng nào tôi cũng sẽ không đồng ý."
Có ác ý thì tôi xách ghế gấp đánh thẳng tay là xong rồi, đánh không thắng còn có cô ở đây cơ mà. Không có ác ý mới phiền…
Nhưng Artoria nói không sai, đằng nào cô cũng sẽ không đồng ý. Đều tại lá thư lần trước gây họa. Lần sau có thể thử xem liệu có kiếm được Hải Lâu Thạch từ chỗ của trung tướng Gion không.
Nhắc tới đúng là hơi thất sách, lúc ở thành phố Long Cung nên hỏi Neptune mới phải. Dù gì cũng là một vương quốc, nói không chừng có hàng dự trữ, bây giờ thì lại không tiện hỏi cho lắm.
Artoria không nghĩ nhiều như Trương Đạt Dã, cô chỉ một cái sạp nhỏ: "Đạt Dã, trông kẹo đường kia ngon nhỉ."
"Mua! Không phải hôm qua tôi vừa phát tiền tiêu vặt à?"
"Tiêu hết rồi."
Trương Đạt Dã: “...”
Cậu phát ít quá à?

"Sếp ơi, hôm nay lại bắt được hai tên trộm, đáng tiếc không phải treo thưởng." Thụy Manh Manh chỉ sân, ý bảo người bị trói ở bên ngoài.
"Tôi đi xem thử." Trương Đạt Dã muốn đi ra sân. "À đúng rồi. Kẹo của cô này, cho Sharkler nữa."
Mua đồ ăn ngon đương nhiên là ai cũng có phần, Tom và Artoria đang mỗi tay một chiếc kẹo rồi, cắn một miếng bên trái lại cắn một miếng bên phải, ăn đến hớn hở.
Chỉ là Sharkler lại từ chối: "Bây giờ không phải giờ ăn đồ ngọt. Ăn ngọt nhiều không tốt cho răng. Các cô cậu cũng thế, ăn xong nhớ súc miệng đấy."
Mấy người đồng loạt gật đầu, chỉ có Trương Đạt Dã muốn phỉ nhổ. Sử dụng lý thuyết bảo vệ răng của loài người lên sắt thép thì tốt à?
Cậu vén rèm cửa ra sân sau, thấy hai tên trộm vặt bị trói tựa lưng vào với nhau, miệng bị bịt lại. Hai người này thua tại các bẫy riêng biệt.
Một tên lòng bàn chân dẫm phải rất nhiều đinh, đến giờ còn chưa rút ra. Tên còn lại bị bẫy chuột kẹp phải, nửa bàn chân chỗ ngón chân đều phồng lên, sưng đỏ nhìn rõ bằng mắt thường, thậm chí còn là… Cả giày cũng sưng đỏ.
Hai người này tuy đau gần chết nhưng lại vui vẻ ra mặt. Bởi vì bọn họ thấy ở dưới góc tường chẳng những có bẫy chuột và đinh, vài chỗ còn rải chông sắt, bẫy gấu lớn, thậm chí còn có cả mìn.
Ban đầu, vì bảo vệ không cho Jerry trộm phô mai nên Tom từng chôn mìn làm bẫy, tiếc là sau đó đều chỉ có nó dẫm trúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận