One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 844: Artoria: trái ác quỷ kẹo siro á? (1)

Chương 844: Artoria: trái ác quỷ kẹo siro á? (1)
Thành Long cảm thán: “Thông tin chi tiết ghê! Sao cậu lại hỏi thăm ra được?”
Diệp Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói tràn đầy sự đắc ý: “Chẳng có gì ghê gớm, Cờ yêu phụ trách đánh, tôi phụ trách nghe, cũng thoải mái lắm.”
Trên chiếc thuyền hải tặc gần đó, nhóm Cờ yêu ném mấy tên hải tặc mặt mũi bầm dập trong tay xuống biển, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chuyên nghiệp.” Trương Đạt Dã giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Cậu hơi kinh ngạc khi có thể gặp được một năng lực giả Sube Sube ở đây nhưng cũng không có gì đáng lo ngại. Đến cả trái tách rời Bara Bara còn đánh rồi cơ mà, trái Sube Sube có gì ghê gớm chứ.
Cậu vỗ đầu Perona: “Chuyên viên thẩm vấn thân mến, Diệp Ngôn đã cướp mất công tác của em rồi, em đang gặp nguy cơ thất nghiệp.”
“Gì chứ, em có hỗ trợ chiến đấu mà!” Perona dậm chân: “Em còn có thể hỏi được nhiều tình báo hơn!”
Perona tùy tiện chọn một khán giả may mắn còn tỉnh táo, phất tay gọi một Hollow tiêu cực xuất hiện.
“Tôi khai, tôi khai hết mà!” Tên hải tặc may mắn này không muốn mình bị hành hạ nữa, lập tức kể chi tiết mọi tình huống trên đảo Jaya, thiếu điều vẽ tay một tấm bản đồ nữa thôi.
Tâm tình Perona rất chi là vi diệu, dù tiến triển rất thuận lợi nhưng chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.
“Hải tặc và dân thường ở thị trấn Mock chung sống hòa bình à? Tình huống hình như hơi phức tạp.” Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ, nói: “Cứ trói hết đám này lại cái đã, chúng ta lên thị trấn quan sát tình tình thật kỹ rồi tính tiếp.”
...
Bên kia, Anne đang trò chuyện với Katebi thì bỗng nghe Katebi nói ‘Mèo’ gì đó, kế tiếp là một loạt tiếng động hỗn loạn, cuối cùng Den Den Mushi phỏng lại tiếng nổ tung rồi mất kết nối, dù cô ta có gọi lại cũng không cách nào liên lạc được.
“Chết tiệt!” Tình huống rất dễ đoán, các thành viên cốt cán trong băng hải tặc AM đều hiểu rằng anh em Kateai và những đồng bạn sợ là không về được nữa.
Anne bỏ Den Den Mushi xuống: “Cút con mẹ nó kế với chẳng hoạch đi, ông mày liều mạng với đám khốn kia!”
“Chị đại!” Sparrow Wyle vô thức gọi lại, những đồng bạn khác đã mai phục xong xuôi, tự tiện hành động sẽ gây nguy hiểm cho mọi người. Chưa kể còn có một con chó đáng ghét đang ở gần theo dõi tình hình bên này, nếu không tuân thủ thỏa thuận, nói không chừng bọn họ sẽ bị đâm sau lưng.
“Ông đây biết rồi! Tóm lại chỉ cần xử lý nữ kiếm sĩ tóc đen và người cá máy là được chứ gì!” Anne không nhịn được nói: “Ông đây dẫn người đi xem thử trước. Mary, cậu và Precious hỗ trợ từ xa!”
“Được, mọi người hãy cẩn thận.” Mary không nhiều lời, cô nàng vốn chơi súng, phối hợp với Precious một người bắn khoảng cách tầm trung, một người bắn tỉa tầm xa để hỗ trợ Anne, chưa từng xuất hiện sai sót.
Sparrow Wyle thấy hai chị đại đã nhất trí thì không khuyên thêm nữa, đi theo Enameru và Anne.
Khoảng 20 tên hải tặc thấy Wyle ra hiệu thì từ đủ các nơi ẩn nấp như nóc phòng, hẻm nhỏ nhảy ra để gia nhập đội ngũ.
Gần đó, Boodog giật giật cái mũi, thò đầu nhìn đám Anne: “Con đàn bà ngu ngốc này định làm gì? Phải báo cáo với thuyền trưởng trước mới được.”
Một đoàn người khí thế hùng hổ đi ra sau trấn nhỏ, đúng lúc nhìn thấy 9 người, 2 con mèo và 1 con vịt từ trên thuyền bước xuống.
Enameru cẩn thận đếm số lượng rồi thì thầm: “Chị đại ơi, tình báo của bọn họ không chính xác, chỗ này nhiều ra một con nhóc tóc xanh lam và một con vịt.”
“Chuyện này…” Sparrow Wyle định nói nhiêu đó không thành vấn đề, nhưng ngẫm lại thì hình như đoàn du lịch này không có người nào tầm thường hết: “Cẩn thận chút.”
Anne đảo mắt qua lại giữa Tom và Carla, lời sau cùng nghe được từ Katebi là ‘Mèo’ và ‘Mau vứt đi’, thế thì kẻ cầm đầu là một trong hai con mèo kia ư?
Cuối cùng cô ả tập trung chú ý vào Tom, hình ảnh trên lá cờ của đoàn du lịch Hope là con mèo này, chắc chắn nó không phải là một con mèo bình thường, có lẽ chính là nó.
Tom đã mệt lả sau cuộc rượt đuổi vừa rồi, hiện tại nó không muốn đi bộ nữa nên trèo lên ngồi trên vai Trương Đạt Dã theo thói quen. Khi nó phát hiện có người đang nhìn mình cũng không hề sợ hãi, chắc chắn người ta định tìm chủ nhân để đánh nhau, không hề liên quan đến nó.
Nhưng mà một giây sau, Anne đã rút hai thanh kiếm cong chém thẳng xuống đầu Tom.
“Mạnh vậy sao?” Trương Đạt Dã nhấc kiếm chặn lại, ngạc nhiên phát hiện người trước mắt rất khỏe, với lại...
“Bà chị biết Haki cơ á?” Trương Đạt Dã xác định cảm giác của mình là đúng, dù không mạnh lắm nhưng thanh kiếm cong thật sự có Haki vũ trang quấn quanh, chẳng trách có thể giữ được địa vị ngang hàng với băng hải tặc có thành viên cốt cán toàn năng lực giả kia.
“Tao không biết mày đang nói gì, chẳng qua…” Anne mượn lực lượng trên thân kiếm của Trương Đạt Dã để đẩy ra, sau đó lại xông lên: “Đi chết đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận