One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 555: Thuyền trưởng Buggy lên sân khấu! (1)

Chương 555: Thuyền trưởng Buggy lên sân khấu! (1)
Thuyền bán rong trên biển, nghĩa như tên, chính là bày sạp nhỏ trên biển. Nói là nhà hàng trên biển phiên bản mini cũng được. Quán takoyaki của bạch tuộc Hatchan chính là thuyền bán rong trên biển.
Trương Đạt Dã hỏi: "Mùi cô ngửi được đây à?"
Artoria gật đầu, lộ ra vẻ mong đợi: "Chính là chỗ này."
"Thế thì đi qua xem thử."
Hope đậu sát bên cạnh thuyền bán rong, to hơn nó gấp mấy lần luôn.
Artoria và Tom không nhịn được đi xuống trước, Trương Đạt Dã và Wendy tò mò đuổi theo.
Perona thấy tiệm nhỏ như thế thì hơi chê, ôm Carla ở lại thuyền, những người khác cũng ở lại trên thuyền. Không phải là không tò mò, mà là tiệm này nhỏ quá, ai cũng xuống thì không đủ chỗ.
Tiệm này chỉ bày ba cái băng ghế trước quầy, sau quầy là mấy nồi sắt chia ngăn, dùng nước canh nấu đủ loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau.
"Hoan nghênh ghé thăm." Chủ tiệm là một ông chú đội khăn trùm đầu màu xanh chấm bi trắng, đang bận rộn xử lý nguyên liệu nấu ăn một mình. Thấy có người vào tiệm, ông chú nhanh chóng dọn tới ba cái đĩa và ba đôi đũa.
Tom nhường chỗ cho Trương Đạt Dã ngồi nên tự mình ngồi trên quầy, chắc ông chủ tưởng nó là mèo bình thường nên không để ý.
Trương Đạt Dã nói: "Xin lấy thêm một bộ bát đĩa cho mèo của tôi."
"Mèo à?" Ông chủ ngây ra một thoáng nhưng vẫn làm theo, cuối cùng tốt bụng nhắc nhở: "Tôi nghe nói mèo không thể ăn đồ ăn cho nhiều muối quá, với cả đầu lưỡi của mèo rất sợ nóng, lúc cho nó ăn xin hãy cẩn thận hơn."
Trương Đạt Dã nghi ngờ ra mặt: "Còn có chuyện này cơ á?"
Tuy Trương Đạt Dã có kinh nghiệm nuôi mèo (?) dài đến nửa năm, số mèo trên Hope cũng tăng lên 2 vị rồi nhưng vẫn không biết tí ti gì về kiến thức nuôi mèo thông thường.
Nhưng cũng không trách cậu được, bởi vì đến cả Tom cũng đang rất nghi hoặc. Hóa ra mèo không được ăn muối à? Hóa ra lưỡi mèo sợ bỏng á?
Wendy cũng sợ ngây người, bình thường Carla ăn cơm giống hệt cô bé mà. Có phải Carla sẽ bị bệnh không?
Trương Đạt Dã nhìn vẻ mặt Wendy rưng rưng muốn khóc thì vội vàng an ủi: "Không sao, không sao, Tom và Carla không mèo bình thường."
Nghiêm túc mà nói, Carla không phải mèo, là tộc Exceed. Còn Tom... Đừng nói ăn tí muối, ăn ít nham thạch còn chẳng sao nữa là.
Hai chiếc chủ nhân chẳng những không biết nuôi mèo còn thường xuyên được mèo chăm đạt thành nhất trí: May mà Tom và Carla không phải mèo bình thường nha.
Trong thời gian hai người này xoắn xuýt vấn đề mèo với không mèo, đĩa của Artoria đã nhanh chóng bị quét sạch vài lần.
Tom nghiêm túc suy tư mấy phút về vấn đề rốt cuộc mình có ăn được muối không, sau đó quyết định ăn no nghĩ tiếp.
Wendy gắp một viên tròn nhai nhai, kinh ngạc nói: "Ngon quá đi!"
Ngon là đương nhiên, Trương Đạt Dã xem tốc độ ăn của Artoria là hiểu. Cậu cũng nếm thử, đúng là rất ngon, khác hẳn tiêu chuẩn cậu ăn trước khi xuyên qua.
Trước kia ăn oden phiên bản nhái làm cậu cứ tưởng thứ này chính là malatang không cay cơ đấy.
"Ông chủ, tôi bao trọn nguyên liệu nấu ăn trên thuyền của chú nhé!" Trương Đạt Dã vung tay lựa chọn bao trọn.
Thuyền nhỏ thế này chắc không chứa nổi bao nhiêu đồ, có thể góp được lượng cơm ăn cho toàn bộ thành viên đoàn họ đã rất khá rồi.
"Bao trọn à? Lãng phí thức ăn là không hay đâu." Ông chủ lo lắng nói.
Trương Đạt Dã trả lời: "Yên tâm, trên thuyền chúng tôi vẫn còn đồng bạn, thức ăn ngon như vậy không đến nếm thử thì tiếc lắm."
"Thì ra là thế. Quý khách thích là tốt rồi, tôi chuẩn bị ngay đây." Ông chủ nghe người ta khen đồ mình nấu còn vui tươi hớn hở hơn việc bán được hết hàng.
Perona thấy mọi người đều ăn thì xoắn xuýt nếm thử: "Không... Không ngờ sạp nhỏ cũ nát lại bán đồ ăn ngon như vậy."
"Yohohoho~ Quá tuyệt vời! Ở đây ngon, nhà hàng trên biển cũng vậy, chẳng lẽ biển Đông sản sinh ra rất nhiều đầu bếp lợi hại à?" Brook lĩnh hội kiến thức kỳ quái.
Chẳng tốn mấy chốc, tiệm oden bị mọi người càn quét sạch sẽ. Ông chủ đánh bàn tính bùm bụp, Trương Đạt Dã nhìn thấy còn ngẩn ra, nhưng đúng là chỉ đang tính toán thôi.
Vừa đánh còn vừa lẩm bẩm: "725 phần đậu phụ chiên, 765 phần rong biển, 1510 phần cá viên, 510 phần củ cải trắng, thêm cả khoai nưa, chả cá xoắn, trứng gà..."
Trương Đạt Dã nghe vị này đếm ra từng món, đã sẵn sàng lôi rương tiền rồi.
Cuối cùng ông chủ tính ra tổng số: "Đây là oden đầy ắp tình yêu Ganzo cố gắng làm ra, cộng lại tổng cộng 55 Belly!"
"Vâng." Trương Đạt Dã mở thanh vật phẩm, đột nhiên ngẩn ra hỏi lại: "Bao nhiêu tiền cơ ạ?"
"55 Belly." Ganzo xác nhận lại.
Trương Đạt Dã khó tin: "Chắc chắn là 55 Belly ạ? Không phải 55 vạn Belly à chú?"
Ganzo nghiêm túc nói: "Đúng là 55 Belly, tiệm chúng tôi không cho trả giá đâu."
Trương Đạt Dã không có ý định trả giá, rẻ thế rồi còn mặc cả thì lương tâm cắn rứt lắm. Ăn bao nhiêu thứ như vậy mà mới 55 Belly là nghiêm túc đấy hả? Thế mình ném ra vài tờ bạc là đủ cho Artoria ăn đến no tám phần cơ á?
Bạn cần đăng nhập để bình luận