One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 867: Wendy chỉ là đứa trẻ (3)

Chương 867: Wendy chỉ là đứa trẻ (3)
"Có chứ! Dùng 2 thanh kiếm đánh không thắng cậu thì dùng 3 thanh. Đây là tớ chính miệng nói ra!" Zoro mạnh miệng, chẳng qua ánh mắt cực nghiêm túc, đàng hoàng nói: "Nhưng thật ra là tại tớ chẳng hiểu mấy cái ‘có thể chém đứt bất cứ cái gì, rồi lại chém không đứt bất cứ gì’ mà sư phụ nói. Nhưng tớ thật lòng cảm thấy phái tam kiếm hợp với tớ mà."
Kuina thở dài: "Kệ cậu đấy, không hiểu chỗ nào thì chịu khó đi hỏi cha. Cha đã hứa sẽ dốc túi dạy bọn mình mà."
"Tớ biết rồi." Zoro muốn nói ‘cậu chỉ nghe một lần đã biết bản thân cần làm gì, tớ lại phải hỏi lại một lần thì thua cậu còn gì?’ Nhưng nghĩ kỹ lại thì thua cũng cứ thua thôi, mãi có thắng nổi đâu. Cứ xoắn xuýt như thế thì sẽ ngày càng chênh lệch nhiều hơn thôi.
Kuina không để ý đến Zoro nữa, lật tờ báo mình cố ý giữ lại rồi lẳng lặng ngồi khoanh chân dưới tàng cây trong sân. Cô bé đặt hai khối sắt trước mặt, gác Wado Ichimonji trên đầu gối rồi nhắm mắt lại.
Hai khối sắt kia là cục tạ bị Trương Đạt Dã chém gãy ban đầu, nhiều ngày trôi qua, trên cục sắt tăng thêm kha khá lỗ thủng nhỏ, chứng minh sự nỗ lực của cô bé.
Zoro tò mò nhìn thoáng qua tờ báo bị cô bé đặt xuống, trên báo có hình của Perona, Wendy và Vivi theo thứ tự kèm với giới thiệu vắn tắt.
...
"Nami, Bellemere!" Nojiko cầm một phần báo tung tăng chạy về cửa nhà: "Mau xem này, mấy bạn Wendy lại có đồng bạn mới rồi. Hình như không lớn hơn chúng ta là mấy!"
Nami ngẩng đầu khỏi chồng sách, tò mò đọc kỹ tin tức.
"Em cũng phải cố gắng hơn mới được." Nami sờ khẩu súng lục tinh xảo mang theo bên người, lại vùi đầu vào đại dương kiến thức.
"Lại xử đẹp hai băng hải tặc lợi hại rồi nhỉ." Bellemere nhận xét: "Hơn nữa ngay cả quốc vương cũng yên lòng giao con gái cho bọn họ chăm nom. Xem ra mẹ đã cản trở Nami mất rồi."
"Không phải." Nami nói: "Giờ con có lên thuyền của anh Đạt Dã cũng chỉ làm phiền hà bọn họ thôi. Thuật hàng hải của con chưa tinh thông, cũng không giỏi chiến đấu như Vivi. Chưa kể con vẫn chưa muốn tách khỏi Bellemere sớm vậy đâu."
"Xem như con dẻo miệng!" Bellemere cười híp mắt búng trán Nami: "Được rồi, cũng nên nghỉ ngơi rồi đấy, trưa nay có 'gà nướng đặc biệt của Bellemere' nhé!"
"Vạn tuế!" *2
...
Trên Moby Dick, Teach mặt mày cau có đọc đi đọc lại tin tức, nhất là đoạn giới thiệu năng lực của Midnight.
Sau khi xác nhận đó là trái Yami Yami mà hắn ta mong ngày mong đêm, Teach cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm tình nhưng vẫn nắm chặt tờ báo đến mức nhăn nhúm.
"Sao thế Teach? Trông mặt cậu tệ quá đấy. Không thoải mái chỗ nào à?" Thatch vỗ bả vai Teach, quan tâm nói: "Có cần tìm Marco xem giúp cậu không?"
Ánh mắt Teach thoáng chốc trở nên hung ác nhưng lại khôi phục dáng vẻ vô hại thành thật ngay: "Ha ha, không sao đâu Thatch, chỉ là thèm bánh nướng nhân anh đào anh làm thôi."
"Khẩu vị của cậu vẫn như mọi khi nhỉ. Theo tôi vào đây, tôi nấu luôn cho mà ăn." Thatch không từ chối yêu cầu nhỏ muốn ăn bánh nướng nhân anh đào của Teach.
Thân là đầu bếp, đồng bạn muốn ăn đồ mình nấu là chuyện đáng để vui mừng. Huống chi Teach vẫn là anh em tốt thân quen nhiều năm với hắn, là tình cảm xây dựng lên qua chiến đấu sống chết với nhau cơ mà!
"Ha ha ha, tốt quá rồi!" Teach ném tờ báo bị hắn vo thành một cục xuống biển.
Hắn ta không từ bỏ mơ ước của mình, nếu người chết rồi thì trái Yami Yami chắc chắn sẽ phục sinh ở nơi nào đó, điểm này Teach cảm thấy mình nên cảm ơn đoàn du lịch Hope. May mà những người kia xuống tay đủ nặng, chứ nếu để tên kia vào Impel Down mới đau đầu.
Chuyện Midnight bị đánh bại dễ dàng cũng không ảnh hưởng khát vọng của Teach với trái Yami Yami. Hắn cảm thấy nguyên nhân là do Midnight quá yếu, chọn sai phương hướng phát triển năng lực của trái ác quỷ.
Chế tạo ra bóng tối để cả tòa đảo chìm vào đêm tối ư? Cách sử dụng ngu xuẩn biết bao! Nếu trái ác quỷ này rơi vào tay hắn ta… Teach có một ý tưởng to gan.
"Nhanh lên Teach ơi." Thatch thúc giục: "Anh biết đồ ăn tôi làm hết nhanh mà, tới muộn là không kịp ăn bánh nướng nhân anh đào mới ra lò đâu đấy!"
"Tôi tới ngay đây!" Teach khôi phục bộ dáng thật thà: "Nói mới nhớ, tôi vẫn còn mấy chai rượu ngon, chúng ta cùng uống đi!"
...
Bộ trưởng Mứt Quả (Jam) của băng hải tặc Big Mom - Charlotte Dacquoise cũng đọc được mẩu tin này, chủ yếu là liếc mắt đã thấy cái tên Enameru quen thuộc.
Đó là cấp dưới cũ của hắn ta, vốn còn tưởng Enameru có trái ác quỷ kẹo siro thì chỉ cần hơi đào tạo là có được cấp dưới đắc lực, kết quả chỉ toàn thất vọng. Chẳng những tạo ra kẹo khó ăn mà khả năng chiến đấu cũng chẳng ăn ai, lãng phí một trái ác quỷ tốt.
Căn cứ nguyên tắc mắt không thấy tim không phiền, Dacquoise tìm một nhiệm vụ không nhẹ không nặng phái cô ta đến Paradise, không nghĩ tới người này yếu đến mức bị người ở Paradise bắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận