One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 135: Tom là một chiếc mèo rộng lượng (2)

Chương 135: Tom là một chiếc mèo rộng lượng (2)
"Đề tài thảo luận hôm nay là để quyết định xem có tiếp tục kế hoạch đánh cướp đám buôn người nữa hay không." Trương Đạt Dã phát biểu trước tiên: "Chắc lúc nãy mọi người cũng nghe được tôi và Hersse nói chuyện cả rồi nhỉ. Thế cục ở vùng đất trái phép có vẻ đang phức tạp lắm."
Nói xong, Trương Đạt Dã đảo ánh mắt nhìn một vòng, dừng ở Tom trước tiên.
Tom gặm xong một quả táo, tiện tay ném lõi ra sau lưng. Lõi táo va thẳng vào mặt tường bên trên thùng rác, nảy vào trong thùng. Nó tiếp tục cầm một quả chuối tiêu lên, lột vỏ thành bốn cánh đều tăm tắp… ăn tiếp.
Tom chú ý tới ánh mắt của Trương Đạt Dã thì dừng ăn, đưa chuối tiêu đến phía trước như đang hỏi Trương Đạt Dã có ăn hay không.
Trương Đạt Dã: "..."
Được lắm, không trông cậy được vào con hàng này. Vị kế tiếp - Thụy Manh Manh.
"Hả? Tôi á?" Thụy Manh Manh bối rối khoát tay: "Sếp quyết định là được, đằng nào cũng không phải làm chuyện xấu đâu nhỉ? Tôi là nhân viên mà, sếp cứ phân công tôi làm gì thì tôi làm đó."
Trương Đạt Dã cũng không biết có nên mừng hay không, cậu giải thích: "Tôi cảm thấy phải làm như vậy, chẳng qua là hệ số nguy hiểm khá là cao, nếu bị lộ có khi còn bị đánh chết đấy. Thế nên tôi mới trưng cầu ý kiến của mọi người. Cô nghĩ lại cho kỹ càng vào."
Thụy Manh Manh nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời: "Không sao cả. Muốn cứu người từ tay người xấu thì làm gì có chuyện không cần gánh bất cứ nguy hiểm nào? Chưa kể… Không phải đều nói sếp là người yếu nhất quán rượu à? Cậu đã dám đi thì tôi cũng không sợ đâu. Xin sếp yên tâm!"
Trương Đạt Dã: "..."
Cô nói rất hay, rất có đạo lý nhưng làm tôi rất muốn đánh người!
Tối nay phải tăng lượng huấn luyện lên gấp bội!
Trương Đạt Dã quyết định quyết chí tự cường, ngày nào đó sẽ thoát khỏi danh hiệu yếu nhất quán rượu!
Tuy rằng bị đả kích nhưng cũng tính là được câu trả lời chắc chắn của Thụy Manh Manh rồi. Trương Đạt Dã nhìn sang Artoria.
Artoria nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, cầm khăn ăn lên lau miệng rồi mới nói: "Đạt Dã nói thế cục của vùng đất trái phép thời gian này rất phức tạp, có khi như thế lại có lợi cho hành động của chúng ta ấy chứ."
"Ừ nhỉ? Đục nước béo cò à?"
"Đại khái là thế. Chỉ cần khi chúng ta phá hủy hang ổ của kẻ ác đừng làm lộ thân phận thì dù có đụng trúng người của thế lực lớn nào đó chăng nữa, bọn họ cũng chỉ tưởng rằng đối thủ cạnh tranh gây ra." Dù gì Artoria cũng là một vị thân kinh bách chiến, xem như có ‘hiểu biết sơ sơ’ về chiến tranh và mưu kế vân vân.
"Nói cũng đúng, chúng ta có thể lại ẩn thân làm vài lần thử xem."
Artoria hỏi: "Còn chuyện này. Những hoàng đế của thế lực ngầm mà cậu nhắc đến mạnh lắm à?"
Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ: "Tôi cảm thấy không thể đo đạc mấy người đó bằng sức chiến đấu cá nhân. Bọn họ chủ yếu phát triển lớn mạnh thế lực, vòng giao thiệp và các thể loại con đường vân vân. Dưới tay họ chắc cũng có vài người thực lực mạnh đấy, nhưng có lẽ không phải kiểu bậc nhất đâu."
Trong ấn tượng của cậu, hình như có một hoàng đế mập mạp của thế lực ngầm bị Stussy xử bằng một chiêu Súng Ngón Tay (Shigan), yếu không còn gì để nói.
"Vậy thì có bị phát hiện cũng không cần sợ. Việc cậu đang muốn tiến hành đều bắt nguồn từ tôi cả." Artoria muốn nói đến việc bọn họ đi xem hành vi của Thiên Long Nhân lần trước. Khi đó Trương Đạt Dã thấy cảm xúc của cô không đúng lắm nên mới lôi cô đi bưng một cửa hàng buôn bán nô lệ.
Artoria nhìn thẳng cậu: "Tôi tới đây với thân phận người bảo vệ, trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu, để cậu tiến hành việc mình muốn làm mà không cần cố kỵ bất cứ điều gì. Xin cậu cứ việc tin tưởng năng lực của tôi."
"Cô nói thế thì tôi an tâm nhiều rồi. Thật ra nguyên nhân tôi làm vậy chủ yếu là vì chính tôi cũng không quen thấy cảnh đó..." Thật lòng mà nói, Artoria nghiêm túc cực có sức quyến rũ luôn. Trương Đạt Dã rời ánh mắt, thuận tay ôm Tom vuốt mấy cái rồi mới tổng kết:
"Được rồi. Nếu mọi người đều thống nhất, vậy mai chúng ta tranh thủ thời gian nghỉ đi phá quán."
Nếu có thể, Trương Đạt Dã hi vọng trong lúc phá quán còn có thể đảm bảo sinh hoạt và kinh doanh quán rượu như bình thường.
Cái gọi là chứng cứ vắng mặt tại hiện trường ấy mà, Trương Đạt Dã xem hơn nghìn tập Conan biểu thị rằng mình hiểu cái này, còn quen thuộc là đằng khác.
Tom bỗng nhiên bị lôi qua xoa nắn thì hết sức ngơ ngác.
Tom tránh khỏi vòng tay Trương Đạt Dã, ngáp dài một cái. Nghe mấy người này nói linh tinh lang tang nhiều thế làm nó buồn ngủ rồi đây này.
Trương Đạt Dã cười sờ đầu mèo: "Được rồi, được rồi. Tan họp, tan họp!"
...
Sáng sớm hôm sau, mấy người Trương Đạt Dã ra ngoài tập luyện sáng sớm như thường, nghĩ thầm rằng nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, huấn luyện buổi sáng xong sẽ đi gây sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận