One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 846: Artoria: trái ác quỷ kẹo siro á? (3)

Chương 846: Artoria: trái ác quỷ kẹo siro á? (3)
Cậu dốc toàn lực triển khai Haki quan sát, cảm nhận được ‘âm thanh’ của rất nhiều người trong thị trấn Mock nhưng không có cách nào xác định là ai đang công kích cậu, thậm chí cậu không xác định được người vừa mới nổ súng có ở trong phạm vi cảm giác của mình hay không, dù sao vừa rồi cậu còn chẳng nghe được tiếng súng, có lẽ khoảng cách sẽ không quá gần.
“Đạt Dã, tay súng bắn tỉa kia rất thích hợp để cậu luyện tập năng lực cảm giác.” Artoria nhắc nhở: “Người này có kỹ năng ẩn nấp rất mạnh, trước khi hắn ta nổ súng thì cả tôi cũng không phát hiện được sự tồn tại của hắn.”
“Được, vậy tôi đi tìm hắn!” Trương Đạt Dã hơi phấn khích, đúng lúc cậu vừa học được Haki quan sát, có người để cậu tập thì quá tốt rồi. Tuy trình độ chênh lệch hơi lớn nhưng dạng này mới gọi là thử thách.
Trước khi đi, Trương Đạt Dã nhìn Anne đang giùng giằng muốn đứng dậy, quyết định bổ thêm một đao. Một viên đạn khác lại bay tới, Trương Đạt Dã vung kiếm bổ đôi nó.
“Không cho mình tới gần hả?” Trương Đạt Dã lập tức quan sát phương hướng đạn bắn tới rồi cầm kiếm chạy đi. Chỗ này nhiều người vậy rồi, Anne lại trọng thương, không gây nổi sóng gió gì.
Tom thấy Trương Đạt Dã rời đi thì cũng đi theo.
Khi Anne tung ra chiêu đầu tiên, nó vô thức tránh ra sau nên rơi từ trên vai Trương Đạt Dã xuống đất, sau đó giữ tư thế nằm chống cằm làm khán giả.
Chủ yếu là do kẻ địch quá ít, Tom còn chưa có cơ hội thể hiện thì kẻ địch đều bị mọi người xử mất tiêu rồi, nó đang chán lắm đây này.
Khi đi ngang qua Anne, Tom móc cây gậy bóng chày ra gõ vào đầu cô ta để trả đũa.
Anne trợn trắng mắt, ngã xuống đất ngất đi.
Precious cho rằng đoàn du lịch Hope là một nhóm biết nói đạo nghĩa. Nếu đã có người đón nhận lời thách đấu của hắn ta thì lẽ ra tạm thời không nên gây tổn hại cho chị đại mới phải. Không ngờ con mèo kia lại ném đá giấu tay!
Nhưng… hắn có thể yêu cầu gì ở một con mèo? Không được, hắn vẫn tức lắm. Precious nâng súng lên ngắm, bắn xối xả về phía Tom.
Enameru chứng kiến mọi chuyện mà nước mắt sắp tràn mi tới nơi, chỉ là cô ta không làm gì được Artoria, chỉ mặc cho đối phương ép mình cống hiến hết miếng kẹo này đến miếng kẹo khác.
Nếu nhớ không lầm thì kẹo mềm do tôi làm ra khó ăn lắm cơ mà? Cô lấy nhiều thế làm gì? Đã thế còn hớn hở chia cho đồng bạn nữa chứ?
Bọn họ có thích ăn đâu hả!
Enameru là năng lực giả trái Ame Ame, có thể hóa toàn thân thành kẹo siro để bảo vệ cơ thể thực của mình khỏi bị công kích, đây vẫn luôn là ưu thế lớn nhất của cô ta. Chỉ là ưu thế này gặp phải Artoria là trở thành vô dụng, Enameru phát hiện bất luận mình che giấu thế nào đều sẽ bị công kích.
Có lẽ chị đại chưa từng nghe qua Haki nhưng Enameru lại biết một chút, chỉ là vì nguồn tin tức khó nói rõ nên vẫn luôn không giải thích. Từ góc nhìn của Enameru phỏng đoán, người có tên là Artoria này nhất định nắm giữ Haki quan sát rất mạnh, cô ta không đánh lại đối phương.
Cho nên Enameru không muốn đánh nữa, tội nghiệp đứng bên cạnh Anne, chấp nhận số phận tạo ra từng mảng kẹo, hy vọng có tình huống biến hóa để cô ta tranh thủ dẫn chị đại chạy trốn.
Tiếc là tình huống hiện tại không mấy lạc quan, Wyle sống chết không rõ, một vị chị đại khác và Precious bị người ta truy đuổi, chỉ có thể hy vọng một trong hai người bọn họ giết ngược được đối phương hoặc là người của băng hải tặc Midnight tới cứu các cô?
“Thể... thể lực của tôi không đủ…” Enameru giả vờ kiệt sức, muốn tiết kiệm chút sức lực để chạy trốn. Nếu lát nữa có cơ hội chạy trốn mà cô ta lại tiêu hao hết sạch thể lực chỉ để làm kẹo thì ngu ngốc quá.
Cô ta lặng lẽ nhìn thoáng qua Anne, thầm hạ quyết tâm, chị đại, em nhất định sẽ đưa chị đi!
“Không đủ thể lực à? Vậy thì hết cách rồi.” Artoria thoáng nảy ra ý tưởng muốn nhờ Wendy hỗ trợ bổ sung thể lực, sau đó lại tự mình bác bỏ.
“Vẫn nên còng tay cô ta lại để đề phòng bất trắc nhé?” Thành Long đưa viên kẹo siro Artoria chia mình cho Perona, sau đó lấy còng tay Hải Lâu Thạch móc bên eo ra.
Perona nhận lấy kẹo, ghét bỏ ra mặt. Đây là viên kẹo khó ăn nhất mà cô nhóc từng nếm.
Enameru không để tâm, thậm chí chủ động đưa tay ra. Chỉ là còng tay thì có thể khóa được ai...
“Còng tay Hải Lâu Thạch!? Sao các người lại có thứ này?” Enameru lập tức mất đi toàn bộ sức lực, hoảng sợ nhìn bọn họ.
Thành Long hỏi lại: “Có cái này kỳ lạ lắm à?”
“...” Enameru trầm mặc, cũng không hẳn là kỳ lạ, dù còng tay Hải Lâu Thạch rất quý nhưng vài ‘nhân vật máu mặt’ luôn có cách kiếm được. Đoàn du lịch Hope rõ ràng thuộc phạm vi ‘nhân vật máu mặt’.
Cô ta bất lực nhìn còng tay: Chị đại ơi, chắc em không thể cứu chị được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận