One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 850: Spike? (1)

Chương 850: Spike? (1)
"Bình tĩnh, tĩnh tâm..." Trương Đạt Dã cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, nhớ lại điểm quan trọng khi dùng Haki quan sát: "Tập trung tinh thần, mỗi người đều có 'âm thanh' của riêng mình, người này chắc không mạnh đến nỗi khiến Haki quan sát của mình mất đi tác dụng đâu."
Theo Trương Đạt Dã tập trung tinh thần cao độ, hoàn cảnh xung quanh thoáng cái an tĩnh lại, đồng thời cũng trở nên cực kỳ nhộn nhịp, ‘âm thanh’ khắp phạm vi vài trăm mét quanh người tràn cả vào đầu. Trương Đạt Dã có thể cảm nhận rõ ràng vị trí và độ mạnh, yếu của từng 'âm thanh', ngoài ra thì hình như còn có gì đó khác.
"Chính là loại cảm giác này..." Trương Đạt Dã tỉ mỉ lần tìm, nhận ra một ‘âm thanh’ mạnh hơn người thường rất nhiều ở gần đó, chắc chắn không phải tay súng bắn tỉa cậu đang tìm, nếu là hắn ta thật thì cậu phát hiện lâu rồi.
Còn một 'âm thanh' khác đang nhanh chóng cách xa cậu, hơn nữa cường độ yếu hơn cả người bình thường, điều này quá mức bất thường, chắc chắn là hắn ta!
"Tom ơ..."
"Gấu gấu gâu gâu!"
"Meo éo~~~"
Bỗng nhiên có tiếng chó sủa vang lên dồn dập, sau đó Tom ré lên tiếng kêu hoảng sợ rồi chạy xa như một làn khói. Một con chó bull to lớn chạy như điên đuổi theo Tom.
Trương Đạt Dã ngẩn người, thậm chí nhất thời không kịp phản ứng đó là tiếng kêu của Tom. Trời thấy mà thương, dù trên thuyền nuôi hai chiếc mèo nhưng đúng là cậu gần như chưa nghe tiếng mèo kêu bình thường bao giờ, thậm chí sắp quên luôn là con mèo kêu như thế nào rồi đây này!
Mà sinh vật đang đuổi theo Tom trông cũng quen mắt ghê, Trương Đạt Dã nhìn kỹ: "Đệch mợ, Spike à?"
Lớp da xám trắng, cơ thể vạm vỡ, răng nanh bén nhọn, vòng cổ màu đỏ… Trương Đạt Dã thậm chí cảm thấy mình tình cờ rút thăm được Spike lúc nào không nhớ! Ngay cả tinh thần liều mạng đuổi theo cắn Tom cũng giống Spike như đúc!
Chẳng trách Tom bị dọa đến mức ấy. Spike được xem như một trong những khắc tinh của Tom, trị số võ lực cao hơn Tom rất nhiều. Tuy hiếm hoi lắm Tom cũng có thể phản kích thành công nhưng đa số thời gian Tom cứ thấy nó là không dám dây vào.
Nhưng hiển nhiên con chó bull này không phải Spike mà là năng lực giả ăn trái Inu Inu mà Diệp Ngôn nghe ngóng được. Chắc tên này trốn ở đây với nhiệm vụ riêng, sau đó bất ngờ bị Tom phát hiện.
Căn cứ hiểu biết của Trương Đạt Dã dành cho Tom, khả năng cao là Tom vô tình dẫm phải đuôi người ta, hoặc là bóp mũi người ta chọc người ta phát điên. Tất nhiên, không thể loại bỏ hành vi khiêu khích càng quá đáng hơn được. Riêng phương diện chọc điên các thể loại sinh vật thì Tom phải gọi là có năng khiếu trời sinh.
Kết quả là Boodog trông siêu giống Spike đuổi theo Tom cắn không bỏ, còn Tom thì hoảng loạn chạy trốn không nhìn đường, thỉnh thoảng bốn chân cùng chạy, lúc thì đứng thẳng chạy bằng 2 chân, rồi thì rúm người vào đầu như sâu đo… Thậm chí vì muốn né tránh cái miệng to lớn của Boodog, nó còn co hai chân sau đến trước mặt, chạy trốn bằng hai chân trước.
Mới mấy giây trôi qua mà Tom đã đụng thủng vài căn nhà, chừa lại cái lỗ to tướng hình mèo trên tường, Boodog theo sát mà lên, lỗ hình mèo bị hình con chó to hơn thay thế.
Cho nên nói đường ngắn nhất giữa hai điểm là đường thẳng phải lý giải kiểu này mới chuẩn.
Trương Đạt Dã lấy lại tinh thần rồi vội đuổi theo. Lát nữa lại tìm tay súng bắn tỉa cũng chẳng sao, nhưng không thể trơ mắt nhìn Tom bị chó bắt nạt được đúng không nào?
Dáng người Boodog rất lớn, cái lỗ hắn tạo ra đủ để Trương Đạt Dã bước qua không chướng ngại, nhưng cậu vừa bước vào căn nhà dân đầu tiên đã phát hiện tình huống bất thường.
Một gia đình ba người trong nhà bị trói chung một chỗ nhét vào góc phòng ngủ, một tên cầm kiếm nhìn cái lỗ bị Tom và Boodog chạy qua tạo thành mà ngẩn người.
"Kia là đại nhân Boodog nhỉ? Ngài ấy đang đuổi cái gì thế? Kẻ địch à?" Người này tự mình lẩm bẩm.
"Anh biết con chó kia hả?"
"Chứ sao, đó là..." Người này giật thót, vội xoay người lại: "Ai?"
Trương Đạt Dã dùng tốc độ người thường không thấy rõ xông lên, cánh tay áp cổ người kia, ấn hắn thẳng lên vách tường, thanh kiếm của hắn ta rơi xủng xoảng dưới đất: "Thế thì anh là người của băng hải tặc Midnight nhỉ. Lúc thế này còn không đi tham chiến, đứng đây làm gì?"
"Khụ... khụ..." Tên hải tặc này dùng cả hai tay nắm cánh tay của Trương Đạt Dã muốn đẩy ra, chỉ là không thể dịch chuyển mảy may: "Mày... Mày là… Hope..."
Trương Đạt Dã tay không đấm thẳng vào bụng hắn ta: "Người ta đang hỏi anh cơ mà. Anh ở đây là có ý định gì?"
"Khục... Tôi nói, tôi nói!" Hải tặc ngoan ngoãn khai: "Thưa, là tham mưu trưởng sắp đặt. Ngài ấy nói tác phong của các cậu có vẻ giống người sẽ kiêng dè tính mạng của dân thường nên… nên bố trí 50 anh em chúng tôi ẩn náu trong nhà dân thường, bắt giữ bọn họ. Chẳng may các cán bộ thất thủ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận