One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 461: Chắc chị gái này mạnh lắm (1)

Chương 461: Chắc chị gái này mạnh lắm (1)
Trương Đạt Dã chỉ biết thầm than rằng chế độ hack không đáng tin gì hết, khế ước quan trọng thế này mà không biết lập thêm vài bản sao à.
Nhưng vì khế ước của những người khác đều na ná, chỉ là điều kiện cá nhân khác biệt thôi nên Trương Đạt Dã đoán khế ước của Wendy cũng giống thế.
“Vâng, giao ma pháp chữa trị cho tôi ạ. Tôi sẽ cố gắng.” Wendy nắm tay lại tự cổ vũ cho mình, chẳng qua cô bé vẫn khá là thấp thỏm khi đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, thấy rất nhiều người lạ, còn phải sống ở nơi này khoảng thời gian dài, chưa biết lúc nào quay về được.
Carla vẫn còn hơi cảnh giác, nghe mọi chuyện có vẻ không vấn đề gì. Nếu việc này do Grandeeney sắp xếp thì chắc là vì muốn tốt cho Wendy, có điều họ không tận mắt nhìn thấy nên cần thời gian quan sát xem đám người này có đáng tin hay không.
Trương Đạt Dã định nói thêm gì thì Perona đã chống nạnh cản trước mặt cậu: “Ơ hay sếp, nói thế cũng xong rồi chứ hả?”
Perona học Thụy Manh Manh gọi cậu là sếp, chẳng qua Thụy Manh Manh gọi nghe như nhân viên xin chỉ thị và báo cáo công việc, còn Perona gọi nghe giống gọi món tại tiệm bán đồ ăn vặt.
“Chuyện cần nói đều nói xong rồi. Sao vậy?” Trương Đạt Dã nghĩ đúng 1 giây rồi lười uốn nắn. Pe-loli* càng thân quen với mọi người bao nhiêu thì càng bướng bỉnh bấy nhiêu. Cô nhóc còn thường xuyên kết bè với Tom nghịch ngợm gây chuyện nữa kìa.
Pe-loli: loli Perona
Pe-loli: loli Perona
Ví dụ mấy hôm trước, Perona thu hút sự chú ý của Brook, còn Tom lén bỏ muối vào hồng trà. Sau đó một người một mèo nấp vào góc tường nhìn Brook bị trêu, cười nghiêng cười ngả đau cả bụng.
À làm sao Trương Đạt Dã biết ư? Tất nhiên vì hóng hớt là vui nhất.
“Wendy và Carla vừa tỉnh lại, em muốn dẫn họ đi tắm và thay quần áo. Anh ra ngoài trước đi.” Perona vừa nói vừa đẩy Trương Đạt Dã ra ngoài phòng.
Trương Đạt Dã bị đẩy ra đến ngoài cửa còn ngoái đầu lại nói với Wendy: “Nếu Perona bắt nạt em thì bảo anh nhé. Anh sẽ xử lý con bé.”
“Có mỗi anh bắt nạt người ta thôi ý.” Perona đóng sầm cửa lại.
Trương Đạt Dã tránh nhanh nên không sao cả, còn Tom lén thò đầu quan sát thì bị cửa kẹp bẹp cả đầu, vất vả lắm mới rút đầu ra khỏi khe cửa ngã phịch xuống sàn, chớp mắt vô tội.
Một lát sau, Perona cầm mấy bộ váy áo và một túi đồ ăn vặt ra khỏi phòng tìm Tom: “Tom ơi, mày có thể chỉnh sửa mấy bộ đồ thành nhỏ thế này không?”
Tom nhìn quần áo rồi lại nhìn đồ ăn vặt, khoanh tay trước ngực bĩu môi, chê ít.
“Nhưng hôm nay tao chỉ có bấy nhiêu thôi.” Perona buồn rầu: “Tao có thể lấy quần áo của mình cho Wendy mặc nhưng không sửa thì Carla không mặc vừa.”
Đúng vậy, Carla mặc quần áo như người thường. Thỉnh thoảng cô mèo sẽ mặc đồng phục học sinh, đôi khi lại mặc váy đáng yêu, thậm chí cô còn thắt chiếc nơ bướm xinh xắn lên đuôi mình.
Lỗ tai Tom khẽ giật, sau khi xác nhận là giúp cho Carla thì vui sướng ôm lấy quần áo từ tay Perona rồi tung tăng chạy về phòng của mình.
Có điều nó vừa vòng qua khúc cua thì bỗng duỗi cánh tay dài ngoằng ra, với lấy đồ ăn vặt trong tay Perona.
Không đợi Perona phản ứng lại, nó đã chạy như bay trở lại, xòe năm bộ đồ bé xinh ra cho Perona xem.
“Nhanh thế!” Perona kinh ngạc nhận lấy quần áo: “Kiểu dáng y hệt khi nãy nhưng không nhìn ra đường cắt hay đường chỉ gì cả! Thật sự rất giỏi!”
Tom đắc chí gật gù.
Trương Đạt Dã bỗng thấy vụn bánh ở khóe miệng của Tom. Nói cách khác, Tom chẳng những sửa đồ xong trong vòng mấy phút mà còn có dư thời gian để giải quyết đồ ăn vặt.
Perona ngắm từng món đồ, nghi ngờ nói: “Nhưng rõ ràng tao chỉ đưa mày ba bộ, tại sao mày trả lại tận năm bộ?”
Chuyện Tom may thêm được hai bộ quần áo bằng những mảnh vải vụn khác là bình thường… Trương Đạt Dã thầm nghĩ, sau đó phát hiện hai bộ đồ dư ra khá quen.
“Tom! Mày lại gieo họa quần áo của tao nữa à?” Trương Đạt Dã nắm lấy bả vai của Tom lắc lấy lắc để: “Lần trước mày lấy quần áo của tao để đổi cá ở chỗ Diệp Ngôn, giờ lại tiếp tục để lấy lòng bé mèo cái hả?”
Tom chột dạ muốn chạy trốn nhưng không thể, chỉ đành lẳng lặng nghe mắng.
Không phải Trương Đạt Dã không nỡ bỏ mấy bộ quần áo, cậu chỉ lo ngày đẹp trời nào đó Tom cắt luôn bộ đồ cậu đang mặc trên người ấy chứ. Cậu rất tin chiếc mèo Tom có thể làm ra chuyện như thế.
Perona sợ bị giận cá chém thớt nên rón rén rời hiện trường. Còn quần áo cũng đã sửa rồi, đâu thể sửa từ size bé thành size lớn được đúng không?
Trương Đạt Dã trêu chọc Tom trong chốc lát, khi Tom lợi dụng địa hình rồi chạy mất thì cậu không mạo hiểm đuổi theo. Cậu sợ mình sơ sẩy một tí mất cả thuyền.
Hope Diamond lại xuất phát theo đường thuyền lúc trước, nếu suôn sẻ có lẽ chiều nay sẽ đến hòn đảo được đánh dấu trên hải đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận