One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 675: Có tên đầu mào gà màu xanh cướp kẹo mút của chúng em (1)

Chương 675: Có tên đầu mào gà màu xanh cướp kẹo mút của chúng em (1)
Tom ngậm ngón tay, cảm thấy chủ nhân đang làm chuyện xấu nhưng không có chứng cứ.
“Cảm ơn ngài đã chỉ bảo.”
“Chúng tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường luôn đi.”
“Đúng đấy.”
Johnny và Yosaku bị Trương Đạt Dã chào hàng một hồi lập tức quyết định tới làng Shimotsuki học nghệ trước, chờ đến khi học thành tài thì mới ra ngoài xông xáo. Đồng thời cả hai cũng nhớ kỹ sáu chữ vàng bí quyết độc môn mà Trương Đạt Dã tặng: “Ăn nhiều cơm, rèn luyện nhiều.”
Nhìn hai người rời đi, Trương Đạt Dã thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cậu vẫn không nhẫn tâm thẳng thắn khuyên bọn họ từ bỏ. Đánh vỡ giấc mơ của hai thiếu niên nhiệt huyết thì hơi quá đáng, dù sao thì giấc mơ của bọn họ cũng không phải thứ gì quá ác liệt.
Chờ đến khi Johnny và Yosaku tới làng Shimotsuki rồi, Trương Đạt Dã đoán chừng sẽ có hai khả năng xảy ra. Một là họ bị năng khiếu của Zoro đả kích sau đó nhận ra được mình là người bình thường, lựa chọn cuộc sống bình thường. Một khả năng khác là chẳng những họ không bị đả kích mà càng phấn đấu hăng hái hơn, thật sự học tốt kiếm thuật và thực hiện giấc mơ của mình, vậy thì nên chúc mừng bọn họ rồi.
Tương lai ra sao sẽ do chính bọn họ lựa chọn.
Sau khi đưa mắt nhìn hai người hâm mộ rời đi, Trương Đạt Dã chuẩn bị đi mua sắm nguyên vật liệu, danh sách hàng cần mua do Thụy Manh Manh cung cấp. Hiện giờ công việc chủ yếu của Manh Manh là giữ kho hàng trên Hope. Tuy cô chưa bao giờ ngăn được Tom và Artoria xâm phạm nhưng ai cũng thấu hiểu cho cô.
May mà Artoria biết giữ chừng mực hơn Tom, cô sẽ không ăn vụng quá nhiều, hơn nữa bình thường đều chờ đến khi sắp tới một hòn đảo mới và ước tính lượng lương thực dự trữ rồi mới phạm án. Nhờ thế mà đến giờ Hope vẫn chưa từng xuất hiện tình trạng để mọi người bụng đói đi thuyền… trước mắt thì thế.
Nguyên liệu nấu ăn ở thị trấn Logue cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một vài loại cá từ Đại Hải Trình và biển Nam, giá cả thường rất đắt.
Trương Đạt Dã ngó lơ cá của Đại hải Trình nhưng bao trọn những loại cá biển Nam chưa từng ăn trước đây. Cũng đành chịu thôi, đôi mắt của người bên cạnh và mắt mèo trên vai cậu đều đang sáng lấp lánh kia kìa.
Artoria hỏi: “Tại sao có cá biển Nam nhưng lại không có cá biển Tây và biển Bắc?”
Trương Đạt Dã giải thích: “Nghiêm khắc mà nói thì trên tinh cầu này có hai mảnh đại dương bị Lục Địa Đỏ chia cắt. biển Đông và biển Nam ở cùng một phía. Tuy hai biển bị ngăn cách bởi nửa đầu của Đại Hải Trình nhưng thực tế vẫn nối liền với nhau, thỉnh thoảng có cá bơi tới đây cũng chẳng có gì là lạ.”
“Nhưng biển Tây và biển Bắc lại ở phía bên kia của Lục Địa Đỏ, loài cá cũng sẽ không cố tình lặn xuống độ sâu 10.000m, bơi qua con đường ở cạnh đảo Người Cá tới cho chúng ta ăn.”
Nghe Trương Đạt Dã miêu tả, trên đỉnh đầu Tom hiện ra một quả địa cầu, ở đó Lục Địa Đỏ và Đại Hải Trình giao nhau, ngăn cách 4 vùng biển lần lượt được gọi là Đông Tây Nam Bắc. Tom ngẩng đầu lên nhìn, gật gù ra vẻ hiểu rõ.
Artoria cũng nhìn thoáng qua mô hình 3d do Tom dùng trí tưởng tượng tạo ra, rõ ràng sáng tỏ, đơn giản dễ hiểu.
Trương Đạt Dã an ủi: “Không mua được ở đây cũng chẳng sao, dù sao chúng ta cũng phải tiếp tục đi du lịch, kiểu gì cũng sẽ được nếm thử.”
Chờ đến khi mua gần xong đồ vật cần thiết, Trương Đạt Dã chuẩn bị quay lại thuyền xem tình hình bên kia thế nào thì dọc đường lại gặp một cửa hàng bán vũ khí.
Trương Đạt Dã nhớ kỹ kiểu tóc màu đen như đôi cánh hay ho của ông chủ, điều quan trọng nhất là đây chẳng phải người đã đưa thanh Sandai Kitetsu và danh đao Yubashiri cho Zoro đấy ư? Trương Đạt Dã quyết định vào xem.
“Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” Ippon Matsu nhiệt tình nói: “Chào mừng đến cửa hàng vũ khí có lịch sử 200 năm, ngài nhất định có thể chọn được món vũ khí hài lòng.”
Hiện giờ thị trấn Logue vẫn chưa bị Smoker dọn dẹp, có rất nhiều hải tặc và thợ săn tiền thưởng tới chỗ của Ippon Matsu mua sắm vũ khí. Lúc Trương Đạt Dã vào cửa hàng cũng có không ít người chọn mua đao kiếm nên Ippon Matsu chỉ kịp chào hỏi một câu rồi để đám Trương Đạt Dã tự lựa chọn, mình thì vội vàng đi tính tiền cho khách hàng khác.
Tom tò mò quan sát xung quanh, cảm thấy rất hứng thú, nhất là đối với mũ giáp có sừng treo trên tường.
Artoria quan sát thương, kiếm, thuẫn và áo giáp… toàn thứ dành cho kỵ sĩ sử dụng.
Không biết cố ý hay vô tình mà Trương Đạt Dã cứ lượn lờ tới gần đống đao kiếm không đáng tiền trong góc vắng, chỉ là cậu quan sát mấy lượt mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Sandai Kitetsu đâu. Chẳng lẽ ông chủ vẫn chưa làm ra nó ư?
Tuy nhiên, chuyện này không quan trọng lắm, đằng nào cậu cũng không quen sử dụng loại kiếm đó, nếu bắt buộc phải dùng thì trong tay cậu cũng có hắc kiếm Shusui rồi, tìm kiếm chỉ vì tò mò mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận