One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 546: Jingle Bells (1)

Chương 546: Jingle Bells (1)
Sharkler xem bản đồ và la bàn rồi nói: “Không có vấn đề gì, dự tính khoảng hai hoặc ba ngày nữa sẽ tới nơi.”
“Đồ ăn dự trữ thì sao?” Trương Đạt Dã lại hỏi.
“Với mức tiêu thụ bình thường thì có thể duy trì được khoảng 20 ngày nữa.” Thụy Manh Manh vẫn luôn giúp đỡ Tom trong việc bếp núc, thuận tiện nhận trách nhiệm canh giữ nhà kho. Cô lập kế hoạch rất rõ ràng đối với các vật tư còn thừa, đó là trong trường hợp Tom không thường xuyên ăn vụng cùng với Artoria.
“Vậy thì tốt rồi, tối nay là Giáng Sinh, đã đến lúc trang trí cho Hope một phen.” Xác nhận không có điểm gì cần lo lắng, Trương Đạt Dã dặn dò các đồng bạn chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh.
Bọn họ đã chuẩn bị xong cây thông Noel từ lúc ở vương quốc Goa. Cây trồng trong chậu hoa lớn mấy ngày trời, đến tận bây giờ vẫn giữ được sắc xanh. Tom lấy một cái kéo lớn ra, giẫm lên thang cắt sửa cành lá, để cả cây thông trở nên càng gọn gàng, đẹp đẽ hơn.
Cành lá cắt xuống cũng không hề bị vứt bỏ. Tom chắp vá làm thành mấy cái vòng hoa màu xanh, định treo trên tường phòng ăn để trang trí.
Carla dang rộng đôi cánh, treo một ngôi sao vàng lên trên ngọn cây, sau đó cô mèo kéo một chuỗi đèn màu bay vòng quanh cây nhiều lần để chăng đèn.
Wendy và Perona thì trèo lên ghế đẩu và thang xếp để treo những cây kẹo mút và kẹo cây gậy lên cây.
Trương Đạt Dã bóc một thanh kẹo que ra rồi nhét vào miệng Artoria, sau đó kéo cô rời xa khỏi cây thông Noel.
Artoria lưu luyến không rời bị Trương Đạt Dã túm đi, ánh mắt cô giống như đang nói: “Cái cây treo đầy bánh kẹo trông thật ngon!”
Diệp Ngôn chỉ huy đám cờ yêu treo đèn, chuông, hoa tuyết và các vật trang trí khác lên cột buồm và mạn thuyền.
Brook ngồi trước đàn dương cầm, đánh giai điệu “Jingle Bells” kinh điển. Bản nhạc là do Tom cung cấp, nếu không thì hắn đã phải dựng lại bản nhạc dựa vào những tiếng ngân nga của Trương Đạt Dã.
Cả đám đều bận rộn thay một lớp trang trí phiên bản giới hạn cho con thuyền Hope để đón Giáng Sinh, ngay cả bức tượng Tom ở đầu thuyền cũng được tròng lên bộ trang phục của ông già Noel.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, đèn màu đồng loạt sáng lên, ánh đèn đủ mọi màu sắc phác họa ra hình dáng một con thuyền giữa mặt biển đen nhánh.
Cây thông Noel được đặt trên boong thuyền, ngay trước cột buồm chính. Đèn trên cây cũng được thắp lên, mọi người sắp thành hai hàng trước cái cây.
Artoria đứng giữa, Wendy ôm Carla, Perona ôm Tom, Trương Đạt Dã, Thụy Manh Manh, Diệp Ngôn và Brook đứng sau lưng bọn họ.
Cờ yêu Kim Nhị Bằng cầm máy ảnh bay lên giữa không trung, tìm các góc độ khác nhau để chụp ảnh tập thể cho mọi người.
Sharkler thì hơi đặc biệt. Lúc thì hắn dùng hình thái bình thường đứng ở hàng trước, lát sau hắn lại chuyển sang Super Mode đứng ở hàng sau, thay đổi xoành xoạch trong ảnh.
Ban đầu hắn còn định triệu hoán Cá mập khổng lồ nữa cơ, sau đó nghĩ kỹ thì quyết định đừng khiêu chiến tải trọng của Hope thì hơn.
Phía xa, trên một con thuyền hải tặc không rõ tên, hoa tiêu đột nhiên hô lên: “Thuyền trưởng, phát hiện một con thuyền lạ.”
“Cái gì? Vào giờ này sao mi nhìn thấy được?”
“Chiếc thuyền đó đèn đuốc sáng trưng, hôm nay lại không có ánh trăng, trông cực kỳ chói mắt.”
“Ha ha, chúng bay tắt hết đèn trên thuyền đi, cùng lặng lẽ tới đánh lén bọn chúng. Đèn sáng như thế chắc chắn là du thuyền của kẻ lắm tiền!”
“Vâng.”
Con thuyền hải tặc vốn đã hạ neo nghỉ ngơi lại cấp tốc hành động, lái về phía Hope.
Nhưng không đợi bọn họ đi được bao xa, một luồng trảm kích khổng lồ màu vàng đã chẻ con thuyền ra làm hai.
Lúc trảm kích bay tới, đám hải tặc hoàn toàn không cảm nhận được gì, cho đến tận khi thuyền bị chém làm hai nửa và dần chìm xuống thì chúng mới hoảng sợ hô hào: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trên Hope, chụp ảnh xong, Artoria quan sát hai bên, sau khi xác định sẽ không có ai phát hiện ra động tác của mình thì lặng lẽ hái một cái kẹo cây gậy xuống khỏi cây thông Noel.
Mặc dù không biết đám hải tặc kia là ai, nhưng Trương Đạt Dã đã chuẩn bị ngày lễ này cho Tom từ rất lâu rồi, không thể để cho những người không liên quan phá hỏng được.
Artoria liếm kẹo cây gậy, chỏm tóc ngố vui vẻ lắc lư. Ừm, ngọt thật, chờ lát nữa cô lại thưởng cho mình một cây kẹo mút nữa.
Gió nhẹ thổi qua, những chiếc chuông trên thuyền kêu tinh tang vui tai. Wendy xòe bàn tay nhỏ ra, một mảnh hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay cô bé. Những bông hoa tuyết xinh đẹp hình lục giác bắt đầu tan từ viền vào chính giữa, cuối cùng hóa thành giọt nước.
Wendy ngửa đầu lên, tuyết từ trên trời lác đác rơi xuống được ánh đèn đủ màu trên thuyền chiếu lấp lánh: “Đẹp quá đi!”
Tiếng dương cầm của Brook lại vang lên, chằng biết Tom lấy đâu ra cây sáo, kèn clarinet, đàn violon và các nhạc cụ khác để cùng hòa tấu. Ngay cả một bài hát thiếu nhi đơn giản cũng được nó biến tấu thành một buổi hòa nhạc giao hưởng trang trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận