One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 424: Thành tựu cấp sử thi (1)

Chương 424: Thành tựu cấp sử thi (1)
Người duy nhất chạy không nổi trong số bọn họ là Perona. Lúc này cô bé đang được Thụy Manh Manh bế, cân nặng của cô chắc còn chẳng bằng thanh kiếm ám hợp kim sau lưng Thụy Manh Manh ấy chứ.
Thể lực của Diệp Ngôn vẫn còn chịu đựng được, chỉ là có phần hụt hơi: “Tiếp viện của bọn họ đang ở Merveille, đoán chừng hai mươi phút nữa sẽ đến chỗ chúng ta.”
“Vậy thì giải quyết đám người này rồi đến lượt đội tiếp viện ở Merveille.”
Sức chiến đấu của đội thăm dò chắc chỉ xem như lính quèn, nhưng nói thế nào cũng là tay sai của Sư Tử Vàng, thường tham gia vào các cuộc săn quái thú nên vẫn mạnh hơn hải tặc bình thường.
Trải qua mười mấy phút "chiến đấu gian khổ", Trương Đạt Dã và mọi người dựa vào đánh lén, bố trí bẫy rập, ném gạch và chiến thuật 'lấy yếu thắng mạnh', cuối cùng còn ‘hèn hạ vô liêm sỉ’ tiến hành bao vây tập kích tiểu đội trưởng của đội thăm dò mới giải quyết được đội thăm dò.
Không thể kéo dài thêm nữa, bởi vì nếu cứ thế này họ không diễn nổi nữa. Trương Đạt Dã rưng rưng nước mắt bảo mọi người diệt sạch đội thăm dò.
Indigo theo dõi màn hình giám sát thì tức giận vô cùng. Lũ ngu, mấy chục người lại bị bảy người chơi đùa thế này, khinh địch quá thể đáng!
May mà còn có đội tiếp viện mạnh hơn đang đến, Indigo nhìn toàn bộ hành trình Trương Đạt Dã và đồng bạn chạy từ đảo Thú Lạ đến Merveille bèn ra lệnh thông qua Den Den Mushi: “Mục tiêu đang ở khu vực bụi rậm của Merveille, chạy về phía khu vực hoang mạc, mau tăng tốc chặn bọn họ lại.”
Merveille là hòn đảo có nhiều thú dữ nhất trong các hòn đảo, nghiên cứu của họ về sự biến dị của thú hoang bắt nguồn từ hòn đảo này. Bây giờ điều Indigo lo lắng không phải là có bắt được nhóm Trương Đạt Dã hay không, mà sợ con mèo kỳ diệu kia sẽ bị thú hoang xử lý, vậy rất đáng tiếc.
Đội tiếp viện tuân theo mệnh lệnh tăng tốc chạy về phía đó, tốc độ cực nhanh. Cờ yêu đã báo cáo hành tung của bọn họ cho Diệp Ngôn… Ván này cả đôi bên đều nắm bắt hành tung của đối phương vô cùng chặt chẽ.
Trương Đạt Dã hỏi: “Đám người đó đuổi kịp tốc độ của chúng ta không? Hay là chúng ta hoãn lại chờ một tí?”
Diệp Ngôn trả lời: “Người ta có thú cưỡi, giờ chúng ta nên lo xem có thể chạy nhanh hơn đám thú hoang quái dị kia hay không kìa.”
“Đúng ha, còn có cách này.” Trương Đạt Dã bừng tỉnh: “Chúng ta cũng có thể bắt thú hoang làm thú cưỡi mà, vừa hay nhân cơ hội phục hồi thể lực luôn.”
Những người khác vừa định nói thú hoang đâu dễ dàng tìm thấy như vậy. Ai ngờ bọn họ đi chưa được bao xa, đám người đã phát hiện thú dữ trên hòn đảo này nhiều đến độ không cần tìm cũng có cả tá.
Nào là bọ tre cao bằng người trưởng thành, ếch xanh đứng thẳng người còn cao hơn Yokozuna, còn có cả loài giống chim cánh cụt nhưng lại giỏi đấm bốc như chuột túi…
Thú cưng tại phòng làm việc của Tom
* Thú cưng tại phòng làm việc của Tom
Đám thú hoang này rất to lớn, tính tình hung hăng, vừa thấy người ta thì đã xông tới tấn công nhưng đều bị Artoria chém ngã. Vài con quỳ rạp xuống tỏ thái độ ăn năn hối lỗi, có con còn bị Sharkler táng bay mất dạng.
Trương Đạt Dã chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng quyết định chọn một con voi ma mút khổng lồ: “Con này được đó, tấm lưng rất rộng lại không có mùi kỳ dị, quyết định chọn nó đi.”
Chú voi ma mút khổng lồ đang chạy như điên bỗng dừng lại. Không hiểu tại sao trước mặt chỉ là vài con người nhỏ bé mà khiến nó có cảm giác như bị thiên địch để mắt tới.
Thụy Manh Manh hỏi: “Sếp ơi, sếp biết thuần thú à?”
“Thuần thú rất đơn giản, tôi từng học khi xem phim hoạt hình lúc còn bé rồi. Nhìn đây này.” Trương Đạt Dã bước đến trước mặt con voi ma mút đang lưỡng lự, sau đó vươn tay ra:
“Voi ơi voi à, ngoan nhé. Người xấu đã chạy hết rồi, mày đừng sợ, hãy trở thành thú cưỡi cho bọn tao được không?”
Tiếc thay, tay của Trương Đạt Dã không phát ra ánh sáng, con voi ma mút khổng lồ cũng không biến thành phiên bản chibi cute phô mai que. Nó khó hiểu nhìn con người nhỏ bé và tầm thường bên dưới, sau đó nhấc chân định dẫm.
Nhìn bàn chân voi to đùng ngày càng gần mình, Tom trên vai Trương Đạt Dã sắp khóc vì sợ hãi, nguyên con mèo màu xanh da trời bỗng chốc bạc màu dần từ đỉnh đầu tới chóp đuôi.
Trương Đạt Dã nhanh chóng tránh xa phạm vi bàn chân voi, lôi cột đèn đường ra rồi nhảy dựng lên, đập mạnh vào gáy con voi ma mút khổng lồ.
“Paonnnn ú ú…” Con voi ma mút rên rỉ đau đớn, chân trước khụy xuống, trán u lên một cục đỏ bừng.
Lúc này Trương Đạt Dã đã đứng trên đầu voi ma mút, một tay xoa xoa cục u đỏ cao bằng Tom trên đầu nó rồi nói lại: “Voi ơi voi à, voi ngoan nhé. Người xấu đã chạy hết rồi, mày đừng sợ, hãy trở thành thú cưỡi cho bọn tao được không?”
Cậu mà đuổi người xấu cái nỗi gì? Cậu là người xấu thì có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận