One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 477: Trên thuyền này có ai bình thường không (2)

Chương 477: Trên thuyền này có ai bình thường không (2)
"Cũng không phải không được, chỉ hơi nguy hiểm thôi. Chờ tôi đề phòng đã." Trương Đạt Dã lấy máy ra, chụp bản đồ kho báu một lúc, sau đó cầm bản đồ kho báu bằng cả hai tay: "Tốt rồi, thử hơ lửa xem nào."
Tom nghe Trương Đạt Dã nói xong thì lập tức quẹt một que diêm để dưới bản đồ.
Mọi người tập trung tinh thần xem bản đồ: "Có thay đổi kìa!"
Chỉ thấy giữa bản đồ xuất hiện một chấm đen nhỏ, sau đó bùng lên cái ‘xèo’, biến thành một đống tro bé xinh.
Vẻ mặt mọi người đều cứng đờ, hai tay Trương Đạt Dã vẫn giữ nguyên tư thế cầm bản đồ, một cây diêm quẹt cháy giữa vị trí hai tay cậu.
Tom ném diêm xuống biển, chắp tay sau lưng nở nụ cười lấy lòng.
Perona vét tro đưa tới trước mặt Wendy: "Wendy, làm bản đồ kho báu lành lại đi!"
Wendy trốn ra sau, khó xử nói: "Tớ không biết ma pháp đấy đâu."
"TOM-MY~" Trương Đạt Dã cười ‘thân thiện’.
Tom nhanh nhẹn đội mũ đầu bếp lên, ý bảo mình phải đi nấu cơm trưa, sau đó lao vèo vào phòng bếp.
Cái mũ đầu bếp kia lộn vài vòng trên không trung rồi bị một cái vuốt mèo vươn dài kéo theo.
Artoria giang hai cánh tay cản trước mặt Trương Đạt Dã: "Đạt Dã, Tom biết lỗi rồi mà, tạm tha cho nó đi nhé?"
Trương Đạt Dã nhìn vào mắt cô: "Cô giúp nó là vì nó biết lỗi hay vì cô đối bụng?"
Artoria lảng mắt ra chỗ khác, chột dạ nói: "Đương… đương nhiên là bởi vì..."
"Rồi rồi, tôi biết rồi. May mà tôi chụp ảnh lại." Trương Đạt Dã lắc máy chụp hình. "Nhưng nếu bí mật ẩn trên mặt giấy thì chúng ta bỏ lỡ kho báu rồi đấy nhé."
Artoria an ủi: "Không sao đâu. Chỉ là mấy thứ vàng bạc châu báu thôi mà. Giờ mình có… thiếu tiền đâu. Đúng không?"
Xem ra Artoria đói bụng phết đấy, vì giúp Tom chối bỏ trách nhiệm mà bắt đầu quan tâm đến vấn đề tiền bạc cơ mà.
"Tiền thì còn dễ nói, nhưng vấn đề là kho báu chưa chắc đã là vàng bạc, còn có khả năng là trái ác quỷ, đồ ăn ngon hoặc thực đơn bí truyền nào đó."
Đồ ăn ngon... Thực đơn bí truyền? Chỏm tóc ngố trên đỉnh đầu Artoria giật giật, bắt giữ từ ngữ mấu chốt.
Thụy Manh Manh thắc mắc: "Trái ác quỷ còn dễ nói, có người giấu cả đồ ăn ngon với thực đơn bí truyền cơ á?"
"Có chứ sao. Thế giới này nhiều quái nhân như vậy, giấu cái gì cũng không lạ." Trương Đạt Dã khẳng định, ít nhất thì trang bìa trong của câu chuyện Hatchan đốt thực đơn bí truyền chính là thứ tìm được nhờ bản đồ kho báu.
(Bản đồ kho báu là Hatchan đổi Keimi từ nhóm Macro, nếu không phải xảy ra một chút hiểu lầm khiến Hatchan quay ngược lại chặn Macro thì Keimi đã bị bán tám đời rồi)
(Bản đồ kho báu là Hatchan đổi Keimi từ nhóm Macro, nếu không phải xảy ra một chút hiểu lầm khiến Hatchan quay ngược lại chặn Macro thì Keimi đã bị bán tám đời rồi)
"Chắc chắn phải phá giải bí mật tấm bản đồ kho báu này!" Artoria nắm tay thành nắm đấm nhỏ, đáy mắt như dấy lên ngọn lửa: "Wendy, nhờ em chữa tờ giấy này lành lại đi!"
"Dù… dù chị Artoria nói thế thì em cũng không làm được đâu." Wendy bày tỏ không thể ra sức, cô bé chỉ biết chữa người, nhiều nhất còn có thể chữa trị động vật, nào biết chữa một tờ giấy?
Carla thở dài: "Mệt tôi còn tưởng tiểu thư Artoria đáng tin cậy nhất trong số những người này."
Artoria quấn lấy Wendy một lát rồi tìm Trương Đạt Dã đòi hình chụp bản đồ kho báu. Ban đầu cô chỉ cảm thấy thú vị thôi, giờ thì nghiêm túc rồi.
Cho đến khi Tom và Thụy Manh Manh bưng đồ ăn lên bàn, Artoria mới tạm hoãn lại.
Lần này Wendy và Carla không hẹn mà cùng khen ngợi: "Tom làm đồ ăn ngon ghê!"
Hôm qua bọn họ còn tưởng mình đói quá nên mới cảm thấy ăn ngon, hôm nay mới biết là Tom rất giỏi. Tuy nói thế hơi thiếu lịch sự, nhưng sau khi so sánh với võ đường Isshin thì Tom càng đỉnh hơn nữa.
"Ăn ngon thì ăn nhiều vào." Trương Đạt Dã xé cái đùi gà cho Wendy: "Buổi chiều Wendy cũng bắt đầu rèn luyện với bọn anh đi. Vất vả lắm đấy."
"Vâng! Em sẽ nỗ lực ạ!" Wendy đói rã cắn mạnh đùi gà. Cô bé còn nhớ Trương Đạt Dã nói ăn nhiều mới có thể trở nên mạnh mẽ. Từ giờ trở đi dù là ăn cơm hay rèn luyện cũng phải thật cố gắng.
Carla bên cạnh bắt đầu sầu lo vì cân nặng của Wendy. Liệu sau này kéo Wendy bay nổi nữa không nhỉ?
Trương Đạt Dã hài lòng gật đầu, thiếu nữ vị thành niên đúng là càng ngoan càng làm người thích. Nghĩ đến đây, cậu gắp cho Perona một đũa cải xanh: "Em cũng ăn nhiều vào."
Perona bất mãn: "Em không thích ăn cải xanh!"
Thế là Trương Đạt Dã gắp cà rốt cho nhóc: "Thế ăn cái này."
Perona càng tức, nói không thích cải xanh thì anh gắp cà rốt à? Anh cảm thấy em không thích ăn cải xanh là vì cải xanh màu xanh chắc?
"Trẻ con phải chú ý cân bằng dinh dưỡng, ai như em suốt ngày chỉ biết uống cacao ăn donut?" Trương Đạt Dã cảm thấy Perona ít nhiều có chút vấn đề, thời gian dài lênh đênh trên biển, thấy rau củ và trái cây chẳng lẽ không nên vui sướng à?
"Phiền chết đi được." Perona phồng má, cuối cùng vẫn ăn hết đồ trong bát.
"Anh cảm thấy sếp Đạt Dã nói đúng đấy, dạo này Perona ăn ngọt nhiều quá." Sharkler nói: "Chỗ anh có vài cái bàn chải đánh răng và kem đánh răng trẻ em tốt lắm này. Tặng cho em, cả Wendy và Carla nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận