One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 289: Người Cầm Canh trưởng thành, chững chạc? (1)

Chương 289: Người Cầm Canh trưởng thành, chững chạc? (1)
Thụy Manh Manh nhìn cảnh tượng thần kỳ này thì hỏi: "Cờ yêu là cái gì? Yêu quái à? Giống mấy con trong Tây Du ký á?"
Diệp Ngôn cũng không ngại giới thiệu năng lực của mình cho đồng bạn mới: "Không đáng sợ đến mức động một tí là cát bay đá chạy, dời non lấp biển như yêu quái trong Tây Du Ký. Bọn chúng bị Người Cầm Canh thu phục rồi ký kết khế ước, từ đây thần phục trọn đời, ngày thường ngụ tại Cờ quái vật vàng."
Thụy Manh Manh nói: "Nghe thế thì hình như Cờ yêu thảm quá nhỉ?"
"Ngài hiểu lầm." Cờ yêu vừa tiến vào Cờ quái vật vàng nhô đầu ra, rất tự hào nói: "Đối với chúng tôi mà nói, chân thân hóa sương mù thì trường sinh bất lão, không vào lục đạo luân hồi mới là cách sống trâu bò nhất. Không phải yêu quái nào cũng có vinh dự được đi theo hầu hạ người nhà họ Diệp đâu!"
"Lại nịnh bợ." Diệp Ngôn thuận tay kéo nó về: "Mỗi yêu có một chí. Có yêu thà chết cũng không chịu thần phục, có yêu chủ động đến cửa xin gia nhập. Chúng tôi không thể bẻ cong ý chí của chúng."
Đối với rất nhiều yêu quái mà nói, vì mục đích trường sinh lựa chọn bị người sai sử - lại còn là nhà họ Diệp, một trong ba gia tộc Cầm Canh vĩ đại nhất - thì đúng là chuyện tốt khó cầu. Yêu quái thực lực hơi kém hoặc không có sở trường gì còn bị người nhà họ Diệp chướng mắt ấy chứ.
Trương Đạt Dã hai mắt nóng rực nhìn tám lá Cờ quái vật vàng sau lưng Diệp Ngôn, đang rầu không đủ nhân viên thì lập tức có chín sức lao động: "Bạn học Diệp Ngôn, xin hỏi mục tiêu cậu tới nơi này là gì?"
"Đương nhiên là vì trải nghiệm con người và văn hóa của thế giới khác, tăng cấp nghệ thuật của tôi!" Diệp Ngôn bày ra tư thế mà toàn bộ thành viên chả biết đẹp ở chỗ nào.
Trương Đạt Dã ngó lơ trò đùa của cậu ta: "Nói thật được chưa?"
"Được rồi, được rồi, vì trở nên mạnh hơn, trở thành lá Át chủ bài của tam đại Ngự Sử Dạ Bộ." Diệp Ngôn nhún vai, ý là mấy người chẳng hiểu sự theo đuổi của nhà nghệ thuật gì cả.
Trương Đạt Dã ôm bả vai của Diệp Ngôn: "Người trẻ tuổi, tôi coi trọng cậu. Theo chúng tôi đi một vòng thế giới, mở mang tầm mắt, gặp đủ kiểu người mạnh, đánh bại đủ loại kẻ địch. Một ngày nào đó là có thể thực hiện mơ ước của cậu!"
"Này này, đừng có lôi mấy câu lừa trẻ con ra để với tôi." Diệp Ngôn ghét bỏ đẩy Trương Đạt Dã ướt nhẹp ra: "Không phải muốn tôi và Cờ yêu nhà tôi làm việc cho anh à? Bao ăn, bao ở, trả tiền lương chứ hả?"
Thời buổi này thiếu niên 15 tuổi cũng am hiểu sự hiểm ác của xã hội đến thế à? Trương Đạt Dã đáp: "Ăn ở đương nhiên không thành vấn đề, tiền lương thì tính theo tiêu chuẩn ban đầu của Manh Manh đi nhé."
Thật ra thì lương của Thụy Manh Manh chưa được phát chính thức bao giờ. Đằng nào thì tiền thu nhập ngoài lề của quán rượu vẫn luôn nhiều hơn tiền lời bán rượu. Hơn 4 tỷ Belly chuẩn bị để mua thuyền cũng chẳng dùng đến đây này. Có tiền thì hào phóng thôi.
Trương Đạt Dã sờ soạng khắp người, móc ra hai đồng vàng vứt cho Diệp Ngôn. Tiền vàng là lần trước lục soát người Vander Decken kiếm được. Tổng cộng mười mấy đồng, mọi người chia nhau để chơi, cũng không biết tên kia giấu bảo tàng ở chỗ nào.
"Đây, coi như quà ra mắt, hoan nghênh gia nhập... Ờm, đoàn du lịch Hope." Trương Đạt Dã chợt nhớ ra nhóm nhỏ của mình còn chưa có tên, thôi thì mượn tên thuyền bịa ngay tại trận.
"Quà ra mắt mà cho mỗi hai xu đồng à? Rõ là..." Diệp Ngôn tiện tay đón lấy tiền vàng, sau đó hai mắt trợn tròn: "Vàng... Vàng! Anh lớn xin hãy bao nuôi!"
Bạn học Diệp Ngôn mới vừa biểu hiện thành thục chững chạc có chỉ số thông minh thoáng chốc ôm chầm lấy bắp chân Trương Đạt Dã.
"Này, liêm sỉ đâu? Phong thái và lòng kiêu ngạo của thiên tài Cầm Canh đâu hả?" Trương Đạt Dã nhấc chân muốn giãy khỏi cậu ta, lại làm thế nào cũng không gỡ ra nổi.
"Kiêu ngạo đáng mấy đồng thì anh lấy hết đi. Người Cầm Canh cũng phải ăn cơm, phải đóng tiền trọ mà!" Diệp Ngôn cay chát. Từ sau khi đại diện gia tộc xuống núi, trong nhà đã cắt đứt nguồn cung cấp kinh tế cho cậu ta. Giờ tiền thuê trọ và tiền ăn uống ngày thường đều do cậu đi làm thêm ngoài giờ học để bù vào.
Chưa kể cậu ta phải thường xuyên đặt làm quần áo cho sở thích hành vi nghệ thuật của mình, đây là khoản chi tiêu không nhỏ.
Có thế thôi thì cậu ta còn miễn cưỡng chống đỡ được. Nhưng từ khi tán tiên Hoàng Hiểu Yên đến, cô ấy thường xuyên bị Diệp Ngôn hố cho bị thương nằm viện, tiền thuốc thang đều là Diệp Ngôn chi trả…
Thế nên Diệp Ngôn - thiên tài mạnh nhất đương thời nhà họ Diệp của tam đại gia tộc Người Cầm Canh - thật ra nghèo rớt mồng tơi.
Sharkler nhìn Diệp Ngôn như thế thì thở phào nhẹ nhõm: "Ban đầu còn tưởng đồng bạn mới khó ở chung cơ. Giờ xem ra cũng bình dị, gần gũi ngoài ý liệu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận