One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 115: Flamingo (1)

Chương 115: Flamingo (1)
Nếu không còn gì để nói, bọn họ sẽ bàn luận những tin tức đọc được trên báo. Ngoại trừ việc không dám nói xấu quý tộc thế giới ra thì chuyện gì bọn họ cũng nói dăm ba câu, mấy tay say rượu giỏi huyên thuyên nhất.
Nếu vẫn không đủ chuyện để nói, bọn họ sẽ lôi chuyện nhà nổ bay lên trời hai hôm trước ra, phân tích xem câu chuyện khoa trương này có bao nhiêu khả năng…
Xem ra ảnh hưởng của chuyện này vẫn chưa biến mất triệt để. Trương Đạt Dã ngẫm lại vụ án, lần trước không có kinh nghiệm nên đốt nhiều pháo quá, lần sau sẽ chú ý nhiều hơn.
Nghe mãi, cuối cùng có người tiết lộ tin tức nóng hổi hơn một chút:
“Tôi nghe nói sáng nay có người đến “Cơ sở ổn định nghề nghiệp” gây chuyện.
“Lừa ai đấy? Ông đang nói tới “Cơ sở ổn định nghề nghiệp” cơ mà!”
Cơ sở ổn định nghề nghiệp là tên thường gọi của Hội trường đấu giá con người, bởi vì nó có vai trò và địa vị đặc biệt trên hòn đảo này nên rất ít người dám ôm ý xấu với nơi đó.
Tất nhiên, mỗi ngày Cơ sở ổn định nghề nghiệp đều tiếp xúc với đám người vô pháp vô thiên như hải tặc và bọn buôn người, chính nơi đó cũng có lực lượng phòng vệ nhất định, thế lực nhỏ bình thường nào muốn gây sự sẽ bị nghiền chết trong một nốt nhạc.
Mặt khác là nó được ông lớn của thế giới ngầm chống lưng, có thể là những vương giả trong thế giới ngầm đã xuất hiện ở buổi tiệc trà của Big Mom, cũng có thể là những người khác.
Người dám ra tay với Hội trường đấu giá con người thì hoặc là nhiệt huyết nhưng thiếu não, hoặc là muốn nhúng tay vào giao dịch của thế giới ngầm.
Về phần người ra tay là ai, trùng hợp làm sao, có người đề cập tới chuyện đã trông thấy một con tàu kỳ lạ ở gần đó, vẻ ngoài giống một con chim hồng hạc.
Xâu chuỗi các manh mối với nhau, Trương Đạt Dã nhanh chóng nghĩ rõ ràng… Doflamingo đến gây rối Đại Hải Trình rồi, đã thế còn chạy tới quần đảo Sabaody nữa chứ. Chắc Hội trường đấu giá con người sắp đổi chủ rồi đây.
Nhưng có chuyện cậu nghĩ mãi không ra:
Băng hải tặc của Doflamingo vẫn luôn hoạt động chủ yếu ở biển Bắc, thỉnh thoảng lại bị trung tướng Hạc truy đuổi chạy khắp nơi.
Nếu hắn đi từ biển Bắc vượt qua Vành Đai Tĩnh Lặng thì có thể tiến thẳng vào Tân Thế Giới ở nửa sau Đại Hải Trình, mà nhóm Doflamingo cũng đủ thực lực làm như vậy.
Huống chi hắn cũng không muốn làm Vua Hải Tặc, không cần cố ý đi đến núi Đảo Nghịch để hoàn thành chuyến du lịch vòng quanh thế giới. Thế sao hắn phải chạy đến Sabaody làm gì? Lợi nhuận của một cái Hội trường đấu giá con người chắc chẳng đủ để hấp dẫn người có dã tâm như hắn đâu chứ nhỉ?
Không nghĩ ra cũng không có cách nào, Trương Đạt Dã quyết định, nếu gặp phải nhóm của hắn thì phải tránh xa một chút.
Mục tiêu cuối cùng của Doflamingo là hủy diệt thế giới này. Người thường coi hắn là kẻ điên cũng không sai. Đối với nhân vật phản diện có thực lực, có mưu kế và trên hết là lý tưởng cao xa như vậy, tốt hơn hết là đừng nên dính líu gì đến hắn cho tới khi có thể dễ dàng đè bẹp hắn.
Nhóm khách của quán rượu lại không nghĩ nhiều như Trương Đạt Dã, dù vùng đất trái phép có phát sinh chuyện lớn hơn nữa thì đó cũng chỉ là vốn liếng để họ lôi ra chém gió mà thôi. Dẫu trên thế giới xuất hiện hải tặc lớn nào, bọn họ chỉ lo lắng hơn một tẹo, mắng hải quân vô dụng và vân vân. Sau đó nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thế thôi.
Thỉnh thoảng, một số quan viên của Chính Phủ Thế Giới đang trong kỳ nghỉ đi đến quán rượu và nghe được tiếng cười đùa giận mắng thì cũng ngó lơ mà thôi. Họ đã quen rồi, nếu gặp được bạn rượu quen biết có khi còn mắng phụ họa một, hai câu ấy chứ.
Sau khi kết thúc buôn bán buổi trưa, Trương Đạt Dã nhớ ra mình còn có việc quan trọng phải làm.
Hôm nay Thụy Manh Manh trải qua quá trình chiến đấu lần đầu tiên, lại còn thấy máu, ấy vậy mà chưa khai thông tâm lý cho cô. Thật ra Trương Đạt Dã cũng có biết làm đâu nhưng quan tâm cô ấy một chút thì tốt hơn.
Thế là Thụy Manh Manh ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng trên ghế tròn, đầu gối chụm lại, hai tay bưng tách trà, quy củ đặt tay trên đùi.
Đối diện cô là một chiếc bàn dài với ba cái ghế, Tom, Trương Đạt Dã và Artoria xếp thành một hàng. Cả ba đặt tay trái trên mặt bàn, tay phải chống cằm, nhìn thẳng vào Thụy Mạnh Mạnh. Trước mặt mỗi thành phần này cũng có một tách trà.
Năm giây sau, cả ba lại cùng lúc đổi thành tay trái chống cằm, tay phải đặt ngang, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.
À phải rồi, bởi vì cái ghế quá thấp mà chiếc bàn dài quá cao nên trên ghế của Tom phải đệm thêm bốn quyển công thức nấu ăn cùng sách minh họa sinh vật biển, bách khoa toàn thư về những sinh vật nhỏ trên đất liền thường gặp, vân vân… Thế nên nó mới có thể đặt cánh tay lên mặt bàn thuận lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận