One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 637: Niềm vui ngược gà ở tân thủ thôn (3)

Chương 637: Niềm vui ngược gà ở tân thủ thôn (3)
Chính vì điều này mà Tom chưa bao giờ dám chơi cờ đấu thú, hay mình lén thay hình trên quân cờ thành Carla nhỉ? Tom lắc đầu, quá tàn nhẫn, thà đổi thành Lightning* còn hơn.
*Mèo màu cam trong Tom & Jerry _
*Mèo màu cam trong Tom & Jerry _
“Ăn ‘mèo’ của anh này!” Perona vừa dứt lời, Tom ngồi phịch xuống ghế như đời này không còn gì luyến tiếc, cảm thấy mình bị chó ăn thịt.
Mặc cho Perona cậy mạnh đến đâu thì cô nhóc vẫn thua ván này, cô nhóc nhăn mặt uống cạn cốc nước rồi hét lên đòi chơi lại ván nữa, lần này cô nhóc quyết tâm sẽ không chủ quan.
Trương Đạt Dã nhìn Tom không còn gì luyến tiếc, cười nói: “Manh Manh bế Tom ra chỗ khác hộ tôi nhé.”
Trần đời thấy có mèo nhìn người khác chơi cờ mà nhập vai sâu như vậy, đã thế còn là nhập vai quân cờ nữa chứ... Chẳng lẽ đây chính là phương pháp xem kiểu đắm mình trong truyền thuyết?
“Vâng.” Thụy Manh Manh bế Tom lên, còn chu đáo rót đầy cốc nước cho Perona. Dựa trên kinh nghiệm của cô, sếp sẽ nghĩ ra nhiều cách khác nhau để bổ sung đầy đủ lượng nước cho cô bé Perona lười uống nước này.
Ván mới bắt đầu, Perona tội nghiệp rất nhanh gặp bất lợi, cô nhóc nâng cằm suy nghĩ, còn kéo Wendy nghĩ kế cho mình.
Lúc này Sharkler bước vào, rót cho mình một tách trà: “Đang chơi cờ à?”
Trương Đạt Dã đáp: “Ừ, bên ngoài vẫn ổn chứ? Anh có muốn làm một ván không?”
“Diệp Ngôn và Brook đang canh chừng ở bên ngoài, mọi thứ vẫn ổn.” Sharkler nói: “Là cờ thú à? Trông có vẻ thú vị, lát nữa tôi sẽ thử.”
“Tôi chơi với anh.” Artoria lấy ra một bộ cờ khác và nhìn Sharkler bằng ánh mắt long lanh.
“... Được thôi.” Sharkler đồng ý, miễn là không liên quan đến các trò chơi đòi hỏi may mắn như xúc xắc thì sẽ không có vấn đề gì khi chơi với Artoria… đâu nhỉ.
“Cố lên.” Trương Đạt Dã cổ vũ, dù sao cũng chỉ là chơi cờ thôi, dục vọng thắng thua của Artoria hơi mạnh cũng không sao.
Perona chớp chớp mắt to, nhận ra mọi người đều không chú ý tới bàn cờ thì lặng lẽ vươn tay nhỏ, thúc giục: “Đến lượt anh rồi, nhanh lên.”
“Ừm, tiếp theo…” Trương Đạt Dã ngơ ra: “Sư tử của anh đâu? Nó chạy đến bờ sông hồi nào? Chẳng phải con hổ của em vừa bị anh ăn rồi à? Sao nó lại đội mồ sống dậy rồi?”
“Ai... ai biết được? Anh nhớ nhầm rồi, có lẽ anh đang nói về ván cờ trước.” Perona đỏa mắt láo liên.
Trương Đạt Dã liếc nhìn Wendy để xác nhận, rồi nhìn Perona bằng ánh mắt nghi ngờ.
Mặt Wendy đỏ bừng, cô đang xấu hổ thay cho chị em mình, rõ ràng Perona không như vậy khi chơi với cô bé mà. Tại sao mỗi lần chơi cờ với anh Đạt Dã là lại nghĩ đến chuyện gian lận chứ, đã vậy còn vụng về.
Perona cũng bị ánh mắt của Trương Đạt Dã nhìn đến áy náy, chột dạ nói: “Sao... có chuyện gì? Nếu anh không biết đi thế nào thì nhanh chóng bỏ cuộc đi!”
Lúc này, giọng Brook từ loa phóng thanh phát ra tạm thời phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Mọi người chú ý, phát hiện hai chiếc thuyền hải tặc ở hướng ba giờ!”
“Hải tặc đáng ghét, dám quấy rầy ngay lúc em sắp thắng. Perona đại nhân phải dạy cho bọn chúng một bài học!" Perona như trút được gánh nặng, vứt quân cờ xuống và chạy ra ngoài.
Trương Đạt Dã bật cười bất lực, sau đó nghĩ đến chính sự: “Sao dạo gần đây cứ có cảm giác mình gặp càng nhiều hải tặc?”
Ở vùng biển này mà băng hải tặc sở hữu hai con thuyền là cũng có tí tiếng tăm rồi, dù thực lực chẳng ra sao cả nhưng vẫn có mức truy nã vài trăm vạn, dám xuất hiện trước mặt đoàn du lịch Hope khác nào mỡ dâng miệng mèo.
Ngay khi nhóm người xui xẻo này phát hiện ra Hope thì đã bị một bầy ma nhỏ hù cho vỡ mật. Lúc thuyền trưởng bắt đầu an ủi thuyền viên của hắn rằng ma trơi chỉ là thứ hù dọa chứ không làm gì được con người thì một con ma trơi nhỏ nổ tung ngay trước mặt hắn.
“Horohorohorohoro~” Perona phát ra tràng cười ác liệt và điều khiển lũ ma nhỏ đuổi theo đám hải tặc chạy tán loạn. Cô nhóc cực kỳ thích kiểu trêu chọc này, đặc biệt là chọc hải tặc còn không lo bị mắng.
Hope chuyển hướng lái tiến lại gần thuyền hải tặc. Trương Đạt Dã xoa đầu Tom, những người này thảm quá rồi nên chúng ta sẽ không cần đến Tom ra tay nữa.
Sau một hồi giày vò, Perona mất đi hứng thú, Diệp Ngôn và Wendy mỗi người chọn một chiếc thuyền để mượn đám hải tặc này luyện tay, quá trình này có thể hình dung bằng câu ‘dễ như trở bàn tay’.
Trong khi chờ đợi hải quân, Trương Đạt Dã đơn giản thẩm vấn đám hải tặc tình cờ đi ngang qua đây hay cố tình tìm tới đây.
“Bọn tôi nghe nói kho báu của đại hải tặc Woonan đã bị các người tìm thấy nên…”
“Chẳng trách dạo này tần số gặp hải tặc cao như vậy. Mãi thì tin này mới lan truyền ấy nhỉ.” Trương Đạt Dã hỏi: “Mấy người chỉ nghe nói về kho báu mà không nghe nói đến chiến tích của bọn tôi à? Trình độ nhiêu đây mà dám đến gây chuyện với bọn tôi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận