One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 269: Ma Bóng Đêm (2)

Chương 269: Ma Bóng Đêm (2)
Bởi vì ân nhân không muốn tiết lộ tên họ nên chúng nô lệ vô cùng biết ơn, gọi các ân nhân là Ánh Sáng Của Trời.
Ban ngày mở quán rượu, lang thang khắp nơi bắt tội phạm truy nã. Đến tối trừng phạt đám buôn người, giải cứu nô lệ. Cuộc sống của Trương Đạt Dã vừa bận rộn lại phong phú.
Cũng không phải là không có người nghi ngờ Ma Bóng Đêm chính là đám thợ săn tiền thưởng ở quán rượu vang danh gần đây. Nhưng theo lời quan trị an, mỗi tối cậu Đạt Dã đều ở quán chờ bắt kẻ gian, thành ra không ai khẳng định được.
Hành động vẫn luôn rất thuận lợi cho đến một ngày nào đó, Trương Đạt Dã và Artoria giải quyết xong hộ vệ ngoài sáng, trong tối của một tiệm buôn nô lệ, vừa phá cửa vào Trương Đạt Dã đã thấy ông già đeo kính ngồi đàng hoàng trong quầy triển lãm nô lệ ở góc.
"Hóa ra là các vị thật à, cậu trai trẻ." Rayleigh từng gặp Trương Đạt Dã, Artoria và Thụy Manh Manh, dù là đeo mặt nạ, đội mũ rộng vành thì ông cũng nhận ra ngay.
Còn cả con… mèo à? Hay chó? Khoảnh khắc nhìn thấy Tom, Rayleigh hơi nghi ngờ sức phán đoán, rốt cuộc nó là mèo hay chó?
"Chậc, sao ông lại ở đây?" Trương Đạt Dã cảm thấy ê cả răng. Cậu nhìn về phía Artoria, ý là hỏi cô vừa rồi có phát hiện hay không.
Artoria lắc đầu, khả năng là Rayleigh có biện pháp che giấu hơi thở của mình, khiến bản thân trở nên giống với một ông lão bình thường.
"Ha ha, tại vì đánh cược thua sạch tiền rồi. Không thể làm gì khác hơn là bán mình đi trừ nợ, không ngờ hôm nay lại gặp được ‘Ánh Sáng Của Trời’." Rayleigh tươi hơn hớn, không biết vui vì phát hiện bí mật hay vui vì vận may của mình.
"Ông bác ơi, ông bác biết các ân nhân à? Rốt cuộc họ là ai?" Bên cạnh lập tức có nô lệ lên tiếng hỏi. Bọn họ đã bị âm thanh chiến đấu ban nãy gọi tỉnh, sau khi ý thức được có người tới cứu mình thì đều hưng phấn bừng bừng.
"Nhức cả đầu." Trương Đạt Dã vỗ trán. Có nên xử Rayleigh diệt khẩu không nhỉ? Hình như độ khó hơi cao.
Tròng kính của Rayleigh như nhoáng lên ánh sáng của trí tuệ: "Hình như cậu trai trẻ không hy vọng bại lộ thân phận nhỉ?"
"Vâng." Thấy ông như thế, Trương Đạt Dã không hề luống cuống: "Chẳng phải mỗi cháu. Ông cũng không muốn thân phận của mình bại lộ đúng không?"
Thấy hai người họ trò chuyện với nhau, nô lệ cạnh đó càng tò mò: "Có thể thân quen với Ánh Sáng Của Trời như vậy. Ông bác là ai thế?"
Rayleigh không trả lời câu hỏi của đối phương, hai mắt thoáng cái trừng lớn, một luồng dao động vô hình lấy ông làm trung tâm khuếch tán, toàn bộ nô lệ trong phòng trợn trắng mắt ngã xuống.
"Ơ? Chuyện gì vậy?" Thụy Manh Manh kinh ngạc, trước giờ chưa gặp tình cảnh như thế bao giờ.
"Đây chính là Haki bá vương Jinbe từng nhắc tới." Artoria giải thích: "Có thể hiểu là dùng lực lượng tinh thần tấn công, khiến bọn họ hôn mê bất tỉnh."
Bởi vì Rayleigh khống chế được rất chuẩn xác, không hề ảnh hưởng đến đám Trương Đạt Dã nên Artoria cũng không ra tay chống lại.
"Nếu tôi bại lộ cũng xem như phiền toái không nhỏ." Rayleigh nở nụ cười ấm áp: "Thế này tiện nói chuyện hơn."
Ông nói bại lộ là chỉ bại lộ trước tầm mắt của mọi người. Đến lúc ấy, dù chỉ vì mặt mũi thì trung tâm hải quân cũng phải phái đại tướng tới ra vẻ một phen, thế thì ông cũng không được an bình.
"Ông thì tiện nói chuyện rồi, nhưng chúng cháu không tiện cứu người..." Trương Đạt Dã oán giận: "Một phát hôn mê hơn ba mươi người. Ông bảo chúng cháu làm thế nào bây giờ?"
"Ha ha ha, xin lỗi, xin lỗi." Rayleigh cười sang sảng: "Nhưng không cần lo lắng đâu. Tôi có chừng mực, chẳng mấy chốc nữa họ sẽ tỉnh lại thôi."
Trương Đạt Dã tìm được chìa khóa, mở một quầy nô lệ ra, thử vỗ mặt, ấn nhân trung, tạt nước lạnh… Không thể gọi tỉnh! Xem ra cũng không phải choáng bình thường.
"Dọn đám người bên ngoài vào đây trước đã, sau đó mở vòng cổ và còng tay cho mấy người này." Trương Đạt Dã bó tay, không thể làm gì khác hơn là làm những chuyện có thể làm trước, từ từ chờ bọn họ tỉnh lại.
"Sao phải làm loại chuyện này chứ?" Rayleigh hỏi.
"Ông nói nghe như thể chúng cháu đang làm chuyện xấu gì không bằng." Trương Đạt Dã trả lời: "Cảm thấy nên làm thì làm, trong khả năng cho phép thì làm. Tại sao ấy à? Vì lòng mình thoải mái thôi."
Rayleigh có thể hiểu được vài phần tâm trạng của Trương Đạt Dã: gặp phải chuyện chướng tai gai mắt thì nghĩ cách xử lý một chút. Nhưng ông cảm thấy làm như vậy quá nhỏ nhặt. Lên tiếng khuyên: "Làm như thế chẳng thay đổi được gì, chỉ cần đám người đó vẫn tồn tại thì sẽ không ngừng có người biến thành nô lệ."
"Không thay đổi được gì à?" Trương Đạt Dã tháo vòng cổ cho người tiếp theo, ném xuống đất phát ra tiếng kim loại va chạm lanh lảnh: "Ít nhất khi cái vòng cổ này rơi xuống đất, số mệnh của người này đã thay đổi. Ít nhất hơn việc không làm gì cả. Ít nhất còn hơn người không làm gì thì chớ còn ở bên cạnh nói mát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận